Diệp Thanh Dương yên lặng lắc đầu, không có ai cả.
Lục Cảnh Trừng lúc này mới hơi xuôi lòng một chút, động viên nói:" Cậu chỉ cần cẩn thận làm Tony cho một mình tôi là được, đừng nhớ thương tóc của người khác."
Diệp Thanh Dương gật đầu, đại lão đã lên tiếng, cậu còn gì để nói đây?
Đường này đi không được thì kiếm đường khác!
"Tuân mệnh, thiếu gia!"
Lục Cảnh Trừng thấy cậu đồng ý, cũng hài lòng:" Tôi sẽ trả lương cho cậu."
Diệp Thanh Dương khoát tay một cái:" Không cần, tôi làm cho cậu miễn phí."
Lấy tiền quá tầm thường, lấy tiền rồi làm sao có thể chinh phục thiếu niên ngây thơ như Lục Cảnh Trừng đây?
Chỉ có không lấy tiền, Lục Cảnh Trừng mới cảm thấy cậu và những tên yêu diễm đê tiện ngoài kia không giống nhau, cảm thấy cậu là một đoá sen trắng thuần khiết, sau này sẽ đối xử với cậu tốt một chút.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu kiên trì không cần tiền, chỉ cảm thấy cậu đã thảm như vậy mà vẫn dành cho mình một tấm chân tình, không khỏi có chút cảm động.
"Vậy trước hết tôi cho cậu mượn ít tiền, sau này cậu trả lại tôi cũng được."
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng tốt, cậu cần một chút tiền vốn mới có thể làm cho tiền đẻ ra tiền.
Không phải há mồm chờ sung rụng, cậu có tay, nhưng vẫn chưa biết sung ở chỗ nào.
Vì vậy, Diệp Thanh Dương vô cùng biết ơn nhận lấy khoản tiền Lục Cảnh Trừng cho cậu mượn, bày tỏ:" Tôi nhất định sẽ mau chóng trả cho cậu."
Lục Cảnh Trừng hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát:" Không cần gấp, số tiền này còn chưa đủ cho tôi ăn một bữa cơm đâu."
Diệp Thanh Dương:... Thật sự là một cái đùi quá lớn!
Cùng cái đùi lớn ăn cơm, tiễn đường, chuẩn bị về nhà.
"Nhà cậu ở đâu?" Lục Cảnh Trừng hỏi.
Diệp Thanh Dương dựa vào kí ức của nguyên chủ nói ra địa chỉ, Lục Cảnh Trừng nhìn về phía tài xế:" Đến chỗ này."
Diệp Thanh Dương không ngờ mình còn có đãi ngộ này, vội vã khoa trương nói:" Anh Lục, cậu thật sự quá tốt!"
Lục Cảnh Trừng không nói gì, tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thanh Dương thấy hắn không được tự nhiên đến mức đáng yêu, liền cố ý trêu đùa hắn hai câu nữa, mãi đến khi Lục Cảnh Trừng có dấu hiệu của thẹn quá hoá giận cậu mới không nói nữa.
Chờ xe đến tiểu khu nhà nguyên chủ, Diệp Thanh Dương vẫy vẫy tay với Lục Cảnh Trừng, xuống xe.
"Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp." Diệp Thanh Dương cười nói.
Lục Cảnh Trừng không quá dễ chịu "ừ" một tiếng nhìn Diệp Thanh Dương rời đi bằng cửa sau, mới quay đầu nói với tài xế địa chỉ nhà mình.
Tài xế nghe Lục Cảnh Trừng nói xong liền ngẩng đầu nhìn hắn qua gương chiếu hậu, chỉ cảm thấy hai đứa trẻ này đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một người ở phía Bắc một người ở phía nam, hoàn toàn không tiện đường!
Nhưng mà hắn có tiền hắn là đại gia, cho nên tài xế cũng không nói gì thêm, quay đầu xe đi về phía nam.
Diệp Thanh Dương tới dưới lầu nhà nguyên chủ, tiến vào thang máy, ấn nút.
Muốn nói tiểu khu này quả thực không tệ lắm.
Dù sao khi cha mẹ nguyên chủ còn sống cũng coi như là có chút tài sản, dùng toàn bộ để mua căn hộ này, còn chưa ở được ngày nào.
Đương nhiên, sau khi mua nhà tài sản cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưnh mà công việc của cha mẹ nguyên chủ cũng không tệ, cho nên đây chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Vậy vấn đề nằm xuất hiện ở đâu?
Xuất hiện sau khi cha mẹ nguyên chủ mất.
Khi cha mẹ mất, nguyên chủ mới mười ba tuổi, chỉ là một đứa trẻ học cấp hai đang còn đang tuổi vị thành niên.
Cho nên sau khi cha mẹ qua đời, nguyên chủ cần phải có một người giám hộ, đó là cô ruột của cậu ta, Diệp Hồng.
Diệp Hồng không học đại học, tốt nghiệp trung học xong liền ra ngoài làm việc.
Khi cha mẹ nguyên chủ còn sống cũng rất chăm sóc quan tâm người chị gái này, có thứ gì tốt đều nhớ để cho bà ta một phần.
Diệp Hồng rất cảm động, luôn bày tỏ với em trai em dâu rằng cả đời này của bà ta thân nhất là người em trai này mà thương nhất cũng chỉ có đứa cháu ngoại là Diệp Thanh Dương.
Cho nên trước khi cha Diệp Thanh Dương chết mới để Diệp Hồng làm người giám hộ cho Diệp Thanh Dương.
Ai có thể ngờ, vợ chồng Diệp gia vừa mới mất, Diệp Hồng đã không muốn làm người.
Bà ta mang theo một nhà bốn người chuyển đến căn hộ mới mua của cha mẹ nguyên chủ, cầm thẻ ngân hàng của vợ chồng họ, dùng đồ trang sức mỹ phẩm của mẹ Diệp còn không quên quở trách Diệp Thanh Dưong
...."Bây giờ mày chỉ có thể dựa vào tao thôi, cho nên mày phải ngoan ngoãn một chút, chăm chỉ một chút, hiểu không?"
Ban đầu "Diệp Thanh Dương" còn chống đối bà ta, nhưng sau mấy lần bị dạy dỗ, "Diệp Thanh Dương" cũng dần dần trở nên trầm mặc, u ám, không thích nói chuyện.
Cậu ta không thể thoát khỏi cô mình, lại không ưa kiểu người thiên chi kiêu tử như Lục Cảnh Trừng, cho nên mới trốn vào trong một góc âm u, thỉnh thoảng đâm sau lưng Lục Cảnh Trừng, hưởng thụ một chút thoả mãn ngắn ngủi.
Đâu đúng thật không phải bạo phát trong trầm mặc mà là biến thái trong trầm mặc.
Diệp Thanh Dương cảm thấy nguyên chủ cũng thật thảm, thế nhưng Lục Cảnh Trừng là người vô tội.
Hắn chưa chọc đến ai, từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích cũng không phải lỗi của hắn.
Diệp Thanh Dương ra khỏi thang máy, đi về phía căn hộ của nguyên chủ.
Trước khi cậu xuyên qua, người thân trong nhà rất hoà thuận, ngược lại không hề có thân thích cực phẩm thế này.
Nhưng mà cho dù chưa ăn thịt heo, cậu cũng không phải chưa từng nhìn thấy heo chạy.
Cho nên nếu bây giờ đã gặp, thì cứ đấu một trận thôi.
Dù sao cậu cũng nhàn rỗi cứ coi như là trò giải trí hằng ngày cũng được.
Diệp Thanh Dương cười cười, tiến lên phía trước, mở