Ngày hôm sau, khi Diệp Thanh Dương tỉnh dậy đã là mười giờ hơn.
Thời điểm này, cả nhà Diệp Hồng đều đã đi làm.
Cậu nhìn điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ của giáo viên chủ nhiệm, đoán rằng hôm nay cậu không đi học, cho nên giáo viên mới gọi điện hỏi thăm tình hình.
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, gọi lại, trước khi giáo viên kịp mở miệng đã lớn giọng doạ người.
Dùng âm thanh run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở, cẩn thận từng li từng tí, run run rẩy rẩy, quả thật vô cùng oan ức đau lòng, thương tâm, thống khổ.
"Xin lỗi cô giáo, bây giờ em mới nhìn thấy cuộc gọi của cô, sáng sớm nay cô em đột nhiên bị viêm ruột thừa, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, làm em sợ hết hồn. Chú còn chưa tỉnh rượu, chị gái thì đang mang thai, cô em gào khóc nói muốn chết, em lo lắng sốt ruột đưa cô vào bệnh viện, bây giờ mới có thời gian xem điện thoại đây. Cô giáo yên tâm, chờ em thu xếp mọi chuyện ổn thoả xong xuôi, buổi chiều nhất định sẽ đến lớp."
Giáo viên chủ nhiệm nghe giọng điệu hoảng đến sắp khóc của cậu, vội vã động viên nói:" Không sao, trước tiên em cứ chăm sóc cô em cho tốt, cô chỉ thấy em không đến lớp cho nên mới gọi điện hỏi thăm một chút, không có chuyện gì."
"Cảm ơn cô, để cô lo lắng rồi."
"Không sao, vậy em cứ chăm sóc cô em trước, nếu buổi chiều vẫn không tới lớp được thì gọi điện cho cô."
"Vâng ạ." Diệp Thanh Dương đau lòng nói.
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy liền an ủi cậu hai câu, sau đó mới tắt máy.
Diệp Thanh Dương cất điện thoại vào túi, đưa tay đỡ thắt lưng đau nhức, xoa xoa mặt, lúc này mới chậm rì rì, lười nhác xuống giường, mặc quần áo tử tế.
Trước khi đi, Diệp Thanh Dương còn cẩn thận làm một chiêu đánh động, xác nhận Diệp Hồng không có ở đây, lúc này mới đi ra ngoài.
Cậu tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị vào bếp tìm gì đó lót dạ, kết quả còn chưa vào đến nơi thì đã thấy cửa phòng bếp bị đóng lại.
Trên cửa dán một tờ giấy, là của Diệp Hồng để lại: Ăn con mẹ mày!
Diệp Thanh Dương bình tĩnh gỡ tờ giấy xuống, cất vào trong túi, giữ lại để sau này lấy noa chọc tức Diệp Hồng.
Cậu đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khoá.
Vậy cũng đừng trách cậu ra chân vô tình!
Diệp Thanh Dương nhấc chân chuẩn bị đạp cửa, nhưng trong một giây ấy cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó liền thu chân về, chạy vào phòng Diệp Hồng tìm được một cái kẹp tóc nhỏ.
Diệp Thanh Dương bẻ thẳng kẹp tóc, đút vào lỗ khoá.
Khi còn bé có một lần cậu không mang chìa khoá, không thể vào nhà đành phải đứng ngoài cửa chờ cha đi làm về.
Kết quả cha cậu cũng không mang, hai cha con đứng trước cửa mặt đối mặt, tỏ vẻ bó tay.
Ngay trước khi Diệp Thanh Dương chuẩn bị mở miệng chế giễu, cha cậu đột nhiên bỏ cậu sang nhà chị gái hàng xóm mượn một cái kẹp tóc, bẻ thẳng, cắm vào lỗ khoá.
Chưa đầy một phút cửa đã mở ra.
"Muốn học không?" Cha Diệp cười hỏi.
Hai mắt Diệp Thanh Dương toả sáng, đầu gật như giã tỏi, còn không quên châm chọc cha mình:" Sao cha lại biết chiêu này, nếu không biết khi còn trẻ cha làm trong quân ngũ con còn tưởng cha là kẻ cướp đấy."
Cha Diệp rất bình tĩnh:" Cái này gọi là biến đổi linh hoạt, mở khoá còn không mở được thì làm tình báo, đánh giặc thế nào?"
Đối với chuyện này Diệp Thanh Dương vẫn rất hoài nghi, nhưng nó không thể cản trở việc cậu rất nhanh đã học được kĩ năng này.
Không ngờ vào lúc này lại phát huy tác dụng, Diệp Thanh Dương chậc lưỡi, nháy mắt đã nghĩ ra kế hoạch chọc tức Diệp Hồng.
Không bao lâu sau, cửa phòng bếp đã mở ra.
Căn bếp này của Diệp gia không quá lớn, vốn rất tiết kiệm không gian, tủ lạnh cũng không đặt trong phòng bếp.
Diệp Thanh Dương mở cửa phòng bếp, thu kẹp tóc lại, trước tiên đi tới cạnh tủ lạnh.
Thấy trong tủ lạnh chỉ còn thừa lại rau dưa, xúc xích, trứng gà và một ít thịt viên.
Bánh mì cũng không có lấy một cái chứ đừng nói đến sữa chua.
Nhưng mà cậu cũng không ngại, cầm xúc xích và trứng gà đi vào phòng bếp, lục tung lên tìm kiếm, phát hiện trong giá để bát còn hai gói mì tôm lớn.
Diệp Thanh Dương tự nấu mì tôm cho mình, tiện thể cho thêm xúc xích và hai quả trứng gà.
Sau khi ăn xong, cậu lấy một cái túi, nhét toàn bộ số mì tôm còn lại vào trong.
Thừa dịp vẫn còn nhiều thời gian, lấy luôn cả trứng gà, tôm viên, đậu phụ, thanh cua luộc lên, cất vào túi giữ tươi.
Khi đóng tủ lạnh lại, cậu còn tiện tay lấy luôn một túi lạp xưởng.
Vật tư đã chuẩn bị xong, Diệp Thanh Dương phủi tay, vào căn gác xép của mình tìm cặp sách.
Sau đó cậu phát hiện hai cuốn vở của mình đã bị xé tan tành.
Không cần đoán cũng biết là Diệp Hồng làm.
Nhưng mà cậu cũng không vội làm bài tập, cho nên chẳng ảnh hưởng gì.
Diệp Thanh Dương liếc qua một hồi chuẩn bị ném đi, nhưng đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng, cầm túi nhựa nhét tất cả đống giấy vụn này vào.
Đây đều là chứng cứ!
Khi cậu thành niên, muốn lấy lại căn nhà này, tất cả những thứ này sẽ là chứng cứ để cậu đánh bại Diệp Hồng.
Diệp Thanh Dương bây giờ ngược lại không vội tranh chấp nhà cửa với Diệp Hồng.
Thân thể này của cậu vẫn chưa đủ mười tám tuổi, hơn nữa trước khi cha "Diệp Thanh Dương" mất còn để lại di chúc.
Trong di chúc viết Diệp Hồng là người giám hộ hợp pháp của "Diệp Thanh Dương",cho đến khi "Diệp Thanh Dương" thành niên, căn nhà này tạm thời thuộc quyền sở hữu của Diệp Hồng.
Diệp Hồng không có quyền bán đi, nhưng có quyền cư trú.
Khi "Diệp Thanh Dương" đủ mười tám tuổi, "Diệp Thanh Dương" mới được kế thừa căn nhà này.
Khi cha Diệp viết di chúc này, chỉ sợ con trai còn nhỏ, không biết được giá trị của căn nhà.
Nhỡ đâu bị kẻ gian lừa dối, tùy tiện bán nhà đi, con đường về sau của "Diệp Thanh Dương" càng chông gai trắc trở.
Cho nên ông hi vọng chị gái mình có thể giúp ông nuôi nấng "Diệp Thanh Dương", cũng giúp ông quản lí căn nhà.
Đợi đến khi con trai mình thành niên, đã hiểu chuyện rồi, lúc ấy cho cậu toàn quyền làm chủ.
Nhưng ông không ngờ rằng, người chị mà ông tin tưởng lại là một kẻ mặt người dạ thú.
Diệp Thanh Dương không muốn tranh chấp căn nhà với Diệp Hồng trước