Giáo Thảo Omega Giả Làm Alpha Vẫn Bị Phản Công

Chương 12


trước sau

Cả một đường ồn ào náo nhiệt mãi cho đến khi tới dưới lầu ký túc xá mới dần dần yên tĩnh lại, học kỳ này Giản Mộc vừa mới chuyển đến, số lượng phòng ký túc xá của lớp 11 đã đủ hết rồi, trường học phân cho anh ở tại tòa nhà ký túc xá của lớp 12 ngăn với tòa ký túc xá lớp 11 thành hai con đường.

Giản Mộc lấy chìa khóa cửa ra, mở cửa vào.

Ký túc xá rất sạch sẽ, cả bốn chỗ đều là trên giường dưới bàn học, Giản Mộc chỉ sử dụng một chỗ trong phòng. Trên bàn học không có đồ dùng bài trí dư thừa nào cả, chỉ để mấy quyển sách phụ đạo, một xấp đề thi xếp gọn, một máy tính, ống đựng bút, bên cạnh cửa sổ được đặt một chậu hoa nhỏ.

Giản Mộc giúp Lâm Phụ Tinh chuẩn bị quần áo lát nữa thay ra, Lâm Phụ Tinh phát hiện ở chỗ ống đựng bút có một viên xúc xắc liền lôi kéo Giản Mộc tới đổ xí ngầu, so lớn nhỏ để quyết định thứ tự đi tắm trước sau. Chỉ là một cái trò chơi trẻ con nhỏ nhặt nhưng không hiểu sao lại làm Lâm Phụ Tinh xốc lên tinh thần muốn phân thắng bại, lắc ra số điểm thấp hơn còn cảm thấy thất vọng, cả người giống như cá mặn nằm liệt trên ghế: “Cậu đi tắm trước đi!”

Giản Mộc cười, chỉ là việc đi tắm thôi mà nên cũng không khách khí với cậu làm gì, đổi sang đôi dép lê thì bước vào trong. Lâm Phụ Tinh gác một chân lên trên ghế, mở điện thoại ra xem, chuẩn bị làm bài thi.

Sau khi giờ tự học buổi tối của cấp ba kết thúc thì cũng đã gần mười một giờ đêm rồi, các tòa nhà ký túc xá đều trở nên im lặng, khoảng hơn mười mấy phút, Giản Mộc tắm xong bước ra, đi đến bên cạnh bàn học.

Tóc của anh còn chưa có lau khô, ướt sũng dính trên trán, từng giọt nước theo đường cong ở cổ uốn lượn chảy xuống, lưu thành một vệt dài lờ mờ. Trước khi đi tắm anh đã tháo Bột Hoàn xuống rồi cho nên Lâm Phụ Tinh có thể nhìn thấy rất rõ ràng, giọt nước chảy xuống men theo hầu kết nhô lên rồi lặng lẽ trượt dài ẩn vào xương quai xanh bên dưới.

Giản Mộc cầm lấy khăn mặt trùm lên tóc, nhẹ nhàng lau, trong lúc đó áo sơ mi bị kéo lên một góc nhỏ theo từng biên độ hoạt động, lộ ra một phần thắt lưng trắng nõn với đường cong cơ bụng kéo dài xuống dưới rồi bị lưng quần che đi.

Yết hầu Lâm Phụ Tinh trượt lên xuống.

Dáng người của Giản Mộc rất tốt.

Nói thật, cậu từng nghĩ dáng người của anh phải nhỏ gầy hơn một chút mới phải.

Lâm Phụ Tinh không để ý bản thân nhìn đến xuất thần, mãi đến khi giọng nói của Giản Mộc truyền đến: “Anh ơi, anh đang nhìn gì vậy?”

Cả người Lâm Phụ Tinh run lên một cái, giật mình.

Giản Mộc lại mang Bột Hoàn lên.

Lâm Phụ Tinh kéo một góc áo của anh lên, cẩn thận sờ vào phần xương hông một cái, ăn ngay nói thật: “Thực ra tôi nghĩ cậu sẽ gầy hơn một chút.”

Thấy Giản Mộc không có phản ứng gì, Lâm Phụ Tinh lại sờ sờ cánh tay của anh một tý, đường cong cơ bắp trên cánh tay căng chặt, cũng không phải là cái dạng nổi rõ từng khối, vì vậy có thể che dấu dưới lớp áo đồng phục hoặc dưới áo sơ mi trắng.

Lâm Phụ Tinh sờ vô cùng thích thú, càng lúc càng làm càn, thậm chí còn muốn kéo cao hơn chút nữa cơ, xem thử anh có cơ bụng hay không, dù sao thì với đường cong cơ bụng mạnh mẽ hoàn mỹ như vậy nếu mà không có cơ bụng thì thật không biết phải nói gì nữa.

Nhưng mà bàn tay tội ác còn chưa kịp chạm tới đã bị Giản Mộc bắt lại giữa đường rồi, anh nắm lấy cổ tay cậu kéo về phía trước, hai người vừa đứng vừa ngồi, Lâm Phụ Tinh trực tiếp va luôn vào ngực anh.

Giọng nói của Giản Mộc, tiếng tim đập rồi còn có sự rung lên của lồng ngực truyền thẳng vào trong tai Lâm Phụ Tinh, câu nghe thấy Giản Mộc nói: “Anh à, anh không thành thật chút nào cả.”

Trong giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.

Trên người anh còn vương mùi thơm của sữa tắm và hơi nóng tỏa ra sau khi tắm xong, Lâm Phụ Tinh chỉ cảm thấy bên tai bỗng nóng lên, muộn màng phát hiện ra bản thân vừa mới làm chuyện gì.

Lâm Phụ Tinh: “Tôi chỉ là cảm thấy dáng người của cậu rất tốt, câu có biết không, thân thể hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy đó, cậu không thể cấm đoán một người theo đuổi sự hoàn mỹ của thân thể được đúng không?”

“Phải không?” Giản Mộc nhìn qua cũng không tin lắm.

Giải thích không thông được, quả thực là không thể giải thích rõ được! Nếu đã như vậy, Lâm Phụ Tinh đành phải xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng, đứng dậy chui tọt luôn vào trong phòng tắm: “Thật đó, cho nên tôi đi tắm đây!”

Gần như khó khăn chạy lấy người, mãi đến lúc hoàn toàn vào trong nhà tắm rồi Lâm Phụ Tinh mới nhớ ra bản thân không cầm theo quần áo ngủ vào, đành phải lấy khăn tắm quấn nửa người dưới lại, mở cửa phòng tắm ra ngoài.

Giản Mộc đã khoác thêm áo khoác đồng phục vào, đang đứng ở tủ chuẩn bị quần áo mặc cho ngày mai, nghe thấy tiếng động bèn quay người lại.

Lâm Phụ Tinh quấn một cái khăn tắm, lỏng lẻo vắt vẻo ngay trên phần xương hông, mỗi một tấc đường cong của nửa người trên có thể nhìn thấy rõ ràng. Cậu vừa bước đi, tay vừa đưa lên luồn vào trong tóc vuốt ngược ra phía sau để lộ ra cái trán trơn bóng, toàn bộ đường nét khuôn mặt càng thêm sắc nét.

“Tôi quên mang quần áo vào.” Lâm Phụ Tinh ngượng ngùng cười cười, xách theo quần áo quay lại phòng tắm mặc vào.

Giản Mộc đóng tủ quần áo lại, kéo một cái ghế khác qua rồi ngồi xuống trước bàn học, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ bài thi nhưng một chữ cũng không viết nổi.

Suy nghĩ của anh đang trôi lơ lửng ờ nơi khác.

Chẳng hạn như âm thanh tí tách trong phòng tắm hay Lâm Phụ Tinh đang mặc quần áo của anh, hoặc là trên người anh Phụ Tinh vương vấn mùi hương tin tức tố của anh.

Alpha có tính chiếm hữu rất mạnh, Giản Mộc nghĩ đến người này, chỉ muốn ôm cậu vào trong ngực mình, làm cho toàn bộ cơ thể cậu chỉ có mùi hương tin tức tố của anh.

Giản Mộc đã nhịn rất lâu rồi, chờ đợi suốt mười năm, từ trong nhà trốn đi cũng nhẫn nhịn không điều tra những chuyện đến Lâm Phụ Tinh, bởi vì tất cả mọi thứ thuộc về cậu cho dù là nhỏ nhất anh cũng muốn tự bản thân mình đi tìm hiểu.

Anh rất ích kỷ, ích kỷ đến mức muốn trói Lâm Phụ Tinh lại bên người, gần như cực đoan muốn cậu nhớ thật kỹ về anh, lại gần như hèn mọn mà muốn đáp ứng cậu, thỏa mãn cậu.

Lâm Phụ Tinh là Alpha, vậy thì anh nguyện ý cả đời này giả làm Omega.

Đến khu B được mấy ngày nay, đối tác gửi tin nhắn qua hỏi anh, anh hoàn toàn có thể đi đến vị trí cao hơn, chỉ cần là anh muốn sẽ có người tình nguyện đi theo anh, sẵn sàng để anh sai bảo như thiên lôi sai đâu đánh đó, chuyện anh làm có thể thay đổi cả Đế Quốc vì cái gì lại tự nguyện chạy đến khu B ấy, che dấu thân phận, trở thành người tầm thường, sống qua ngày ở cái chốn hoang sơ ấy?

Giản Mộc không trả lời, thứ anh mong muốn người kia không thể nào hiểu được.

Ở những ngày tháng tối tăm nhất, có một người ở giao lộ biên giới nói chuyện cùng với anh, rõ ràng phía bên kia mới là một nơi hoang vắng nhất, là một nơi bị Đế Quốc vứt bỏ hoàn toàn, nhưng toàn thân người ấy lại giống như có ánh mặt trời chiếu rọi.

Vào cái tuổi chuyện gì cũng chưa hiểu ấy, tất cả mọi người luôn nói với anh, anh phải chết, anh còn sống là vì anh trai của mình nên anh không được biết quá nhiều chuyện. Chỉ có duy nhất một người, cao bằng anh, bé trai cũng chỉ lớn hơn anh có một tháng nói với anh rằng, anh là chính anh.

“Cậu chính là cậu nha, tôi cảm thấy một người rất tốt, tôi muốn nói là chính mình rất tốt, cậu bởi vì mình mà sinh ra nha.”

“Tôi rất thích cậu, tôi thích cậu nhất luôn!”

Giản Mộc suy nghĩ, nếu một ngày nào đó anh thật sự phải đi…

Nhưng anh không có nghĩ tiếp, Lâm Phụ Tinh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Giản Mộc.” Lâm Phụ Tinh mặc quần áo hoàn chỉnh đi ra nhìn thấy anh cầm bút ngồi bất động liền hỏi, “Có đề bài nào không biết làm sao?”

“Không phải.” Giản Mộc nói, “Hơi mệt chút, ngày mai còn phải dậy sớm nữa, đêm nay đi ngủ sớm chút nhé?”

Dậy sớm…

Tinh thần của Lâm Phụ Tinh rơi xuống vực bằng
tốc độ mắt thường có thể thấy rõ luôn.

Tuy rằng tên của cậu mang ý nghĩa là dậy sớm đó, nhưng bản thân cậu thì lại chẳng có tý tẹo liên quan gì đến cái từ đó sất, cậu cũng chả muốn có quan hệ gì với nó, cậu là một người có lý tưởng có thể có một ngày ngủ thẳng một mạch đến thiên hoang địa lão(1) luôn.

(1).

Bọn họ leo lên giường.

Giường trong ký túc xá không lớn, vừa đủ chỗ cho một người nằm, hai người thì có vẻ trở nên chật chội, cả hai gần như dán sát vào với nhau.

Lâm Phụ Tinh lạ giường, nhắm mắt nằm một lúc lâu vẫn không thể nào ngủ được, Giản Mộc cùng cậu nằm lưng tựa lưng vào nhau, không có động tĩnh nào, Lâm Phụ Tinh nghĩ chắc anh đã ngủ rồi.

Giản Mộc rất cản thận nằm dịch sát vào trong tường, cố gắng chừa chỗ nằm lớn nhất cho Lâm Phụ Tinh nhưng cho dù như vậy hai người họ vẫn nằm rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe rõ hô hấp của đối phương.

Lâm Phụ Tinh nhúc nhích, cong cánh tay lên, gối đầu lên khuỷu tay của mình.

Giản Mộc hình như cũng hơi động đậy, xoay người lại một cách nhẹ nhàng.

“Chưa ngủ à?” Yên lặng một lát, Lâm Phụ Tinh nhỏ giọng hỏi.

“Em không ngủ được.” Giọng nói của Giản Mộc truyền đến ngay bên tai.

“Tôi cũng vậy.” Lâm Phụ Tinh nói, “Nếu không, chúng ta nói chuyện mốt lát?”

“Được.” Giản Mộc đáp.

Thế nhưng chẳng có ai lên tiếng. Lâm Phụ Tinh không nghĩ ra được chuyện gì để nói, bình thường khi tán dóc cậu có thể luyên thuyên đến chân trời góc bể luôn, lúc tùy ý tán phét với bây giờ muốn tìm chuyện để nói thì lại không biết phải nói cái gì.

Đằng sau, Giản Mộc hình như lại động đậy một tý.

Giường ký túc xá của năm cơ sở đã chút cũ rồi, chỉ cần hơi động một cái sẽ vang lên âm thanh “kẽo kẹt”, trong bóng đêm không nhìn thấy gì này thì tất cả các giác quan khác liền trở nên nhạy bén hơn hẳn, chẳng hạn như thính giác hay còn có xúc giác.

Giản Mộc vươn tay ra, từ phía sau ôm lấy cậu.

Lâm Phụ Tinh: “!!!”

Nằm trên giường Giản Mộc, mặc quần áo của anh, còn bị ôm lấy thế này, cảm giác tim đập bùm bụp lại tới rồi, sau gáy mơ hồ nóng lên.

Giản Mộc cảm giác được cơ thể Lâm Phụ Tinh bỗng nhiên cứng đờ.

Anh hơi thả tay ra, nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói còn có chút ý tứ vỗ về: “Phản cảm như vậy sao?”

Lâm Phụ Tinh rõ ràng nghe ra được sự mất mác trong giọng nói, giải thích: “Không phải vậy, chỉ là tôi có chút…”

Tim đập quá nhanh?

Sau gáy nóng lên?

Có thể còn chảy cả máu mũi?

Cái này kiểu gì cũng không giống tình trạng bình thường.

Lâm Phụ Tinh không biết phải nói như thế nào: “Nói không rõ được.”

Cậu nghe thấy Giản Mộc nhẹ giọng cười, lại hỏi: “Là thẹn thùng hả?”

Lâm Phụ Tinh: “?”

“Hai tên con trai thì có gì phải xấu hổ chứ?”

“Ồ vậy à.” Giản Mộc cười, hơi thở phả vào sau gáy cậu, giống như bị lông chim nhẹ nhàng quét qua một cái, hơi ngứa.

Lâm Phụ Tinh xoay người đối diện với Giản Mộc, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một cái đề tài: “Phải rồi, tôi nghe Phương Triết kể lại là chiều hôm nay cậu đã hack lưới mạng của nhà trường hả? Cậu lợi hại quá nha Giản Mộc.”

Giản Mộc: “Anh, anh cũng làm được.”

“Không phải!” Lâm Phụ Tinh, “Là cậu giúp tôi!”

Giản Mộc cười: “Không có gì.”

Vừa nói đến đề tài này Lâm Phụ Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, lại hỏi: “Tôi vẫn chưa hỏi cậu đâu, tại sao cậu lại chuyển đến đây? Tôi nghe nói cậu đến từ khu A mà?”

“Ừm.” Giản Mộc cũng không muốn giấu diếm Lâm Phụ Tinh nhưng cũng không thể nói rõ hết được, chỉ đơn giản tóm tắt: “Người trong nhà không thích em, nên em tới đây.”

Lâm Phụ Tinh nói luôn mà không thèm nghĩ: “Tôi đây thích cậu nha, cậu xuất sắc như thế, còn lớn lên rất đẹp trai!”

Giản Mộc nâng mắt, ánh trăng bên ngoài chen vào khe hở giữa màn rơi xuống, làm cho đôi mắt tối đen của anh giống như được mạ lên một vầng sáng mỏng manh.

Lúc này Lâm Phụ Tinh mới kịp phản ứng bản thân vừa nói cái gì, vội giải thích: “Không phải, ý của tôi là, đây là loại thích giữa bạn bè với nhau, là là…”

Từ ngữ của Lâm Phụ Tinh trở nên nghèo nàn.

Người mà có thể múa bút thành văn viết tràng giang đại hải đủ các loại danh ngôn danh nhân chính là cậu, vậy mà vào giờ phút này lại không biết giải thích lời nói của chính mình như thế nào.

Cái từ ‘thích’ này, nó có rất nhiều tầng ý nghĩa.

Nhưng mà trong không gian yên tĩnh này, mượn ánh trăng cậu nhìn rõ Giản Mộc từng chút một dựa vào sát bên cạnh cậu, sau đó trán cả hai kề sát vào nhau.

Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên trán, lông mi khẽ rung lên gần như sắp chạm vào nhau, còn có tiếng nói dịu dàng ấy, giống như tiếng thở phào nhẹ nhỏm vậy: “Cảm ơn.”

Lâm Phụ Tinh: “Không…không khách khí?”

“Anh ơi.” Giản Mộc gọi cậu, “Anh muốn được tặng quà gì?”

“?”

Đề tài hình như nhảy hơi xa, Lâm Phụ Tinh chợt có chút không kịp phản ứng, với lại sắp tới cũng không có ngày lễ gì để tặng quà cả mà, cậu thuận miệng nói: “Tôi muốn toàn bộ thế giới được không?”

“Được.” Giản Mộc nói, “Em sẽ mang cả Đế Quốc đến tặng cho anh.”

Lâm Phụ Tinh bị lời nói này của anh chọc cười: “Nếu như vậy cậu chắc chắn chính là một vị hoàng đế chuyên quyền độc đoán nha.”

Giản Mộc khẽ nhướng lông mày: “Vậy anh à, anh chính là yêu phi họa nước rồi?”

“…” Lâm Phụ Tinh, “Tôi không phải bị cậu kéo vào à?”

Giản Mộc không trả lời, cười ra tiếng.

“Cậu quá đáng lắm nhé, Giản Mộc à.” Lâm Phụ Tinh làm bộ muốn chọt léc anh, Giản Mộc mạnh mẽ co rụt lại, Lâm Phụ Tinh bất ngờ phát hiện ra anh vậy mà sợ nhột, động tác trên tay càng ngày càng không kiêng nể gì.

“Anh ơi, em sai rồi.” Giản Mộc bị ép tận vào góc tường, thật sự không trốn được nữa đành phải giơ tay ra ôm chặt lấy Lâm Phụ Tinh, tay đặt ở sau gáy cậu, kéo thẳng người vào trong ngực mình.

Lâm Phụ Tinh chôn đầu ở cổ Giản Mộc cười nhẹ, tính tình của Giản Mộc tốt là do anh.

Đùa giỡn một hồi, tất cả mệt mỏi một ngày bị gợi lên hết, Lâm Phụ Tinh ngáp một cái, cũng lười cử động nữa nên đơn giản nằm luôn với tư thế này, nhỏ giọng nói: “Tôi mệt rồi.”

“Ừm, ngủ đi.” Xung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh lại, Giản Mộc dịu giọng nói, “Anh ơi, ngủ ngon.”

Lâm Phụ Tinh giơ tay, cũng kéo Giản Mộc vào trong lòng mình như vậy, nói với anh, “Ngủ ngon.”

—Hết chương 12—

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện