Chuyện Diệp Hồng lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Vương Phàm cũng bị đuổi việc.
Thật ra ban đầu Lục Cảnh Trừng cũng không muốn hắn ta phải thất nghiệp, hắn chỉ muốn trả thù Diệp Hồng và Vương Việt thôi, không có ý kéo cả con cái của họ vào.
“Là của tôi, nhưng tôi không muốn giết nó, lúc đó tôi bị nó giữ chặt nên tôi chỉ muốn thoát ra thôi.”Nhưng bà ta có gào to hơn nữa thì Vương Phàm vẫn bị bắt đi.“Em có muốn về nhà với anh không?” Lục Cảnh Trừng hỏi cậu: “Anh đí rồi em đừng nhớ anh quá nhé.”
Nhưng hôm đó hắn đi cùng Diệp Thanh Dương về nhà, Lục Cảnh Trừng thấy thái độ của Vương Phàm đối với Diệp Thanh Dương, lại nghĩ hắn còn đang đứng bên cạnh Diệp Thanh Dương đây mà Vương Phàm còn dám như vậy, thế thì những năm tháng trước kia chắc hắn Vương Phàm cũng đối xử với Diệp Thanh Dương không ra gì.Ba mẹ hắn hắn chăm sóc nó bao nhiêu năm, không có công thì cũng là nó làm phiền nhà bọn họ, nó làm như thế mà coi được à?
Cậu lắc đầu, “Em còn phải đi dạy kèm cho Trương Dã đây.”Hắn vừa nghĩ vừa tức giận, tiện tay dạy cho Dương Phàm một bài học luôn.
Diệp Thanh Dương gật đầu, ngồi lên xe cảnh sát.“Đó là do tôi may mắn mới thoát được, nếu không tôi đã chết từ hôm qua rồi.”Chỉ có Vương Tuệ, dù gì cũng là người đang mang thai, cuối cùng trở thành người duy nhất trong nhà vẫn còn công ăn việc làm.Không đúng, sao cậu ta cứ cảm thấy Diệp Thanh Dương đang thừa nhận Lục Cảnh Trừng là người yêu của cậu ấy vậy!“Cái lũ người này cứng đầu thật đấy.” Lục Cảnh Trừng cạn lời, “Chỉ là một căn nhà thôi mà.”Cái thằng con hoang đó, nếu không có ba mẹ hắn ta, không biết bây giờ nó đang lang thang ở đầu đường xó chợ nào, thế mà đã không biết ơn thì thôi lại đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài.
Lưu Ny biết tin Vương Phàm thất nghiệp, buổi chiều hôm đó chạy từ nhà mẹ đẻ trở về nhà, cãi nhau với Vương Phàm một trận.
Cứ để cho nó tự sinh tự diệt!Diệp Hồng ôm mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.“Anh bị làm sao thế hả? Nhà thì không có giờ công việc cũng mất luôn, anh nói xem anh còn cái gì để tôi trông đợi vào anh nữa đây!”“Tôi không muốn giết nó, tôi chỉ thấy nó ngứa mắt nên muốn dạy dỗ nó chút thôi.”
Vương Phàm đành phải an ủi cô, “Nhà nhất định sẽ có, ngày mai anh cũng đi tìm việc mới ngay.”
“Không sao đâu.” Diệp Thanh Dương cười nói, “Chỉ cần cậu không làm tu ét đây thật, sư huynh sẽ không sẽ đánh chết cậu đâu.”“Vậy em dạy xong thì về kí túc sớm một chút, chủ nhật anh sẽ quay lại.”
Lưu Ny hoàn toàn không nghe hắn ta an ủi, còn tức giận mắng: “Tìm việc cái con khỉ!Anh có biết bây giờ tìm việc khó thế nào không hả, bao nhiêu sinh viên ưu tú giỏi giang trẻ trung ra trường còn thất nghiệp, anh thì sao, anh còn chẳng bằng một góc người ta! Anh thì tìm được cái việc gì?Anh có tiền mua nhà không?”
Trương Long bỏ học sớm, cảm thấy hắn ta nói cũng có lý, hơn nữa việc này cũng đơn giản. Nhưng mà nhận việc xong hắn mới biết Diệp Thanh Dương khác xa lời Vương Phàm nói! Thằng nhóc đó mà yếu á, nó là cỗ máy chiến đấu thì có! Hắn vừa ra tay một cái đã bị cậu đánh lại mấy cái rồi!Trương Dã: …Tại sao cậu ta phải làm tu ét đây!Diệp Hồng nghe cô nói thấy chói tai vô cùng, chen miệng vào: “Đây là vấn đề của nó, cô mắng nó làm gì? Muốn có tiền mua nhà thì hai vợ chồng cùng tích cóp, cô suốt ngày chỉ biết mua mua mua, cô xem cô có biết tiết kiệm một chút nào không!”“Tại sao mỗi lần tôi gặp cậu là lại thấy Lục Cảnh Trừng nhìn tôi như đang nhìn tu ét đây thế nhỉ?” Trương Dã đóng cửa xe, cằn nhằn với Diệp Thanh Dương.
Hắn còn nhớ Vương Phàm nói với hắn: “Thằng ranh kia yếu lắm, nó không biết đánh nhau, mày đánh nó xong thì chạy luôn đi là được. Mày yên tâm, ba mẹ nó chết hết cả rồi, người thân của nó chỉ còn gia đình tao thôi. Nhà tao không báo cảnh sát, mày lại không quen biết nó, cảnh sát sẽ không nghi ngờ mày đâu, lại càng không thể tra ra mày được. Mày cứ chờ vài tháng nữa rồi về.”“Cái thứ đàn bà mất nết!” Bà ta nói bằng giọng không vui: “Đồ mất dạy, nó là chồng cô, cô không giúp nó thì thôi lại còn chửi nó, có người vợ nào như cô không hả?”Hắn đến gần Diệp Thanh Dương, nắm lấy vai cậu: “Nhóc con, anh đây có chuyện muốn nói với mày.”
Lưu Ny cười lạnh nói: “Các người còn có mặt mũi mà nói tôi à, lúc chuẩn bị kết hôn các người nói thế nào, các người bảo căn nhà kia là của các người, bây giờ thì sao, các người làm gì có nhà nào đâu! Nếu biết trước thế này hồi đó tôi đã không kết hôn với anh ta rồi!”Chỉ có Vương Tuệ, dù gì cũng là người đang mang thai, cuối cùng trở thành người duy nhất trong nhà vẫn còn công ăn việc làm.
“Cô kết hôn chỉ vì một căn nhà thôi à?” Diệp Hồng tức giận nói.Vương Phàm ngồi ở nhà đợi nửa ngày, không nhận được tin tức từ Trương Long, mà còn bị cảnh sát đến hỏi thăm tận nhà.
“Thì làm sao? Hồi đó các người bàn nhau lừa tôi, chính là lừa hôn đó!”Trương Long nói không nên lời.
“Không phải như vậy.” Vương Phàm nói.“Diệp Thanh Dương, mày đừng có mà quá đáng!” Vương Việt tức giận nói: “Cô mày đã van xin đến thế rồi mày con muốn sao nữa?”
“Sao lại không phải, anh nhớ lại xem anh hứa hẹn với tôi thế nào, bây giờ một nơi để ở cho hẳn hoi tử tế cũng không có, nếu tôi biết anh không có nhà tôi thèm gả cho anh chắc?”
Dương Tiếu nhìn đồng đội của mình ra hiệu chuẩn bị đi bắt người.Trương Long không hiểu, người không mất miếng da nào sao có thể xử hắn tội tử hình được?“Căn nhà đó chính là nhà của gia đình anh!”
“Nghĩ làm sau được mà nghĩ.” Diệp Hồng càng đau khổ hơn: “Mất việc hết cả rồi thì phải làm sao bây giờ?”Sống chung một nhà, sao mà đứa thương đứa ghét! Rõ ràng cùng là đồ đệ như nhau mà!“Anh im đi!” Lưu Ny hừ lạnh một tiếng: “Đó là nhà của em họ anh, trừ phi em họ chết,căn nhà đó chẳng liên quan đếch gì đến gia đình anh hết.”Vương Phàm đột nhiên nảy ra ý này, đúng vậy, chỉ cần Diệp Thanh Dương chết là mọi chuyện sẽ được giải quyết!
Cô vừa nói xong, cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
Diệp Hồng cũng đứng bên cạnh hét lên: “Chắc chắn không phải con tôi đâu, Phàm Phàm không phải người như thế, đồng chí cảnh sát, các cô chú bắt nhầm rồi.”Lưu Ny cười lạnh nói: “Các người còn có mặt mũi mà nói tôi à, lúc chuẩn bị kết hôn các người nói thế nào, các người bảo căn nhà kia là của các người, bây giờ thì sao, các người làm gì có nhà nào đâu! Nếu biết trước thế này hồi đó tôi đã không kết hôn với anh ta rồi!”Lưu Ny không hề để ý đến điều này, nói tiếp: “Ly hôn đi!”
Nói xong, cô xách túi, quay người đi ra khỏi cửa.
Vương Phàm vội vã đuổi theo.Vương Phàm vội vã đuổi theo.
“Ừ.”Vương Việt thấy hắn còn chạy theo, tức giận nói: “Đồ vô dụng, vợ con mà như vậy bỏ đi cũng không ai thèm tiếc đâu!”
Lục Cảnh Trừng lười biếng nói: “Có việc gì thì nói luôn đi.”Diệp Hồng vẫn cau mày, suy nghĩ chuyện việc làm.Trương Long gật đầu, “Đúng, chính là người này.”
Cảnh sát Dương cũng nghĩ như vậy, “Cháu về đồn với cô một chuyến để lấy lời khai, sau đó kể cho cô nghe gần đây cháu có gây thù với ai không.”Không bao lâu sau, Vương Phàm cúi đầu ủ rũ trở về.
Diệp Thanh Dương: … Đại thiếu gia này, anh giàu như vậy một căn nhà đối với anh chả là cái gì, nhưng mà đối với gia đình Diệp Hồng thì là cả một gia tài đấy.Vương Việt mắng hắn: “Con đuổi theo làm gì, loại đàn bà như thế cứ bỏ quách đi, cái thứ hư vinh, muốn hưởng thụ mà không tự nhìn lại mình đi.”
“Cô kết hôn chỉ vì một căn nhà thôi à?” Diệp Hồng tức giận nói.“Yên tâm.” Diệp Thanh Dương an ủi bà ta, “Tôi vẫn còn sống mà, hắn ta không bị tử hình đâu, chẳng qua là ngồi tù vài năm thôi.”“Ba, ba đừng nói chuyện này nữa, ba nghĩ cách giải quyết chuyện nhà cửa đi.” Vương Phàm buồn rầu nói.
“Nghĩ làm sau được mà nghĩ.” Diệp Hồng càng đau khổ hơn: “Mất việc hết cả rồi thì phải làm sao bây giờ?”
“Mất việc thì tìm việc khác, còn nữa, giờ có đi làm thì kiếm được ba nhiêu, con có đi làm đến chết cũng không đủ tiền mua được một căn nhà đâu!” Vương Phàm sốt ruột lại bắt đầu hút thuốc lá.“Mất việc thì tìm việc khác, còn nữa, giờ có đi làm thì kiếm được ba nhiêu, con có đi làm đến chết cũng không đủ tiền mua được một căn nhà đâu!” Vương Phàm sốt ruột lại bắt đầu hút thuốc lá.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, tên kia nhìn rất giống lũ côn đồ đầu đường xó chợ, điệu cười cũng khốn nạn vô cùng.Trong lòng Vương Việt đã có sẵn kế hoạch, nhưng giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân là Lục Cảnh Trừng, ông ta còn đang suy nghĩ xem quan hệ của Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương thân thiết đến mức nào, cho nên chỉ có thể nói một câu: “Chuyện nhà cửa nói sau đi, phải tìm việc làm trước.”
“Anh bị làm sao thế hả? Nhà thì không có giờ công việc cũng mất luôn, anh nói xem anh còn cái gì để tôi trông đợi vào anh nữa đây!”“Không có.” Trương Long tức giận nói.“Bây giờ con còn đầu óc đâu mà tìm việc nữa!”
“Vậy con tự nghĩ cách đi.” Vương Việt nhìn bộ dạng vô dụng của hắn ta thì cực kì thất vọngNhưng mà Diệp Thanh Dương lại rất tinh mắt, cho nên khi tên kia ra tay đánh cậu, cậu đã nhanh chóng được tay hắn.
Còn Diệp Hồng lại thương con, còn vỗ vai động viên Vương Phàm: “Không sao đây, Tiểu Ny nhất thời tức giận nên mới nói thế, con đừng lo, nó sẽ không ly hôn thật đâu.”
Lưu Ny hoàn toàn không nghe hắn ta an ủi, còn tức giận mắng: “Tìm việc cái con khỉ!Anh có biết bây giờ tìm việc khó thế nào không hả, bao nhiêu sinh viên ưu tú giỏi giang trẻ trung ra trường còn thất nghiệp, anh thì sao, anh còn chẳng bằng một góc người ta! Anh thì tìm được cái việc gì?Anh có tiền mua nhà không?”Lưu Ny biết tin Vương Phàm thất nghiệp, buổi chiều hôm đó chạy từ nhà mẹ đẻ trở về nhà, cãi nhau với Vương Phàm một trận.
Nhưng mà Vương Phàm không nghĩ như vậy. Lưu Ny đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, sau này bọn họ chuyển vào ngôi nhà đó sẽ sửa sang thế nào, trang trí ra sao, mua sắm những gì, đã nghĩ xong hết rồi. Bây giờ lại nói căn nhà đó không phải của bọn họ, chắc chắn Lưu Ny sẽ không thể chịu được, cho dù bây giờ không ly hôn, cuộc sống sau này có lẽ cũng không được yên ổn.
Biết trước năm đó đã không nhận nuôi nó!Tại sao Diệp Thanh Dương lại làm như thế!Diệp Thanh Dương nhíu mày, “Được thôi.”
Cái thằng con hoang đó, nếu không có ba mẹ hắn ta, không biết bây giờ nó đang lang thang ở đầu đường xó chợ nào, thế mà đã không biết ơn thì thôi lại đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài.
Ba mẹ hắn hắn chăm sóc nó bao nhiêu năm, không có công thì cũng là nó làm phiền nhà bọn họ, nó làm như thế mà coi được à?
Biết trước năm đó đã không nhận nuôi nó!Trương Dã: …
Cứ để cho nó tự sinh tự diệt!
Nếu Diệp Thanh Dương chết, căn nhà đó sẽ là của hắn ta!
Vương Phàm đột nhiên nảy ra ý này, đúng vậy, chỉ cần Diệp Thanh Dương chết là mọi chuyện sẽ được giải quyết!
Dù sao thì ba mẹ Diệp Thanh Dương cũng chết hết rồi, một đứa mồ côi như nó sống cũng chẳng để làm gì, cho nó chết đi đoàn tụ với ba mẹ nó còn hơn!Tất cả mâu thuẫn đều do Diệp Thanh Dương gây nên, nếu Diệp Thanh Dương chết đi, bọn họ sẽ lại quay về cuộc sống bình yên như trước kia.Nhưng hôm đó hắn đi cùng Diệp Thanh Dương về nhà, Lục Cảnh Trừng thấy thái độ của Vương Phàm đối với Diệp Thanh Dương, lại nghĩ hắn còn đang đứng bên cạnh Diệp Thanh Dương đây mà Vương Phàm còn dám như vậy, thế thì những năm tháng trước kia chắc hắn Vương Phàm cũng đối xử với Diệp Thanh Dương không ra gì.
Dù sao thì ba mẹ Diệp Thanh Dương cũng chết hết rồi, một đứa mồ côi như nó sống cũng chẳng để làm gì, cho nó chết đi đoàn tụ với ba mẹ nó còn hơn!
Bọn họ tạm biệt nhau ở cổng trường, Lục Cảnh Trừng lên xe nhà mình, Diệp Thanh Dương lên xe nhà Trương Dã.Vương Phàm nghĩ như thế, nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Ngày hôm sau, hắn ta đi gặp Diệp Thanh Dương.Người có thù hắn với cậu chỉ có gia đình Diệp Hồng, Diệp Hồng và Vương Tuệ là đàn bà con gái, ngoài miệng có chửi rửa đến đâu cũng không dám sai người động tay động chân, chỉ còn lại Vương Phàm và Vương Việt mà thôi.
Diệp Thanh Dương tránh được, đá con dao trên tay hắn rơi xuống, vật lộn một lúc đã đánh cho tên côn đồ ngã lăn ra đấy.Ngày hôm sau, hắn ta đi gặp Diệp Thanh Dương.Diệp Thanh Dương nhìn thấy hắn ta xuất hiện ở cổng trường, cảm thấy hơi kinh ngạc.Diệp Thanh Dương nhìn thấy hắn ta xuất hiện ở cổng trường, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Vương Phàm gọi cậu lại, thấy cậu đi cùng một vài người bạn, đành phải nói: “Tao muốn nói chuyện riêng với mày.”Vương Việt mắng hắn: “Con đuổi theo làm gì, loại đàn bà như thế cứ bỏ quách đi, cái thứ hư vinh, muốn hưởng thụ mà không tự nhìn lại mình đi.”
Lục Cảnh Trừng lười biếng nói: “Có việc gì thì nói luôn đi.”
“Căn nhà đó chính là nhà của gia đình anh!”“Tôi không muốn giết nó, tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn giết nó, anh họ nó bảo tôi dạy cho nó một bài học thôi, không cần giết nó, đánh nó trọng thương hôn mê bất tỉnh là được. Tôi với nó không thù không hận, tôi giết hắn làm gì?”Vương Phàm nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, “Chuyện của gia đình tao không cần những người khác xen vào.”
Diệp Thanh Dương nở nụ cười, “Ai là người nhà của anh, tránh ra đi.”Diệp Thanh Dương nở nụ cười, “Ai là người nhà của anh, tránh ra đi.”
“Ba, ba đừng nói chuyện này nữa, ba nghĩ cách giải quyết chuyện nhà cửa đi.” Vương Phàm buồn rầu nói.Đồ ngốc, bởi vì Lục Cảnh Trừng không phải sư huynh của cậu, hắn là sư nương của cậu đó!Cậu mặc kệ Vương Phàm, theo Lục Cảnh Trừng về ký túc xá.
“Cái thứ đàn bà mất nết!” Bà ta nói bằng giọng không vui: “Đồ mất dạy, nó là chồng cô, cô không giúp nó thì thôi lại còn chửi nó, có người vợ nào như cô không hả?”Vương Phàm thấy cậu bỏ đi dứt khoát như vậy, thầm nghĩ, tại mày ép tao, tao đã muốn nói chuyện tử tế với mày, nhưng mày lại ép tao!
“Em nối xem hắn ta tìm em có chuyện gì?” Lục Cảnh Trừng tò mò.
“Sao tôi lại không thể, phạm pháp phải nhận được sự trừng phạt của pháp luật, tôi sẽ mời luật sư đến miễn cho anh tội tử hình, anh cứ ngoan ngoãn ngồi tù mấy năm là được.”Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói: “Chắc lại chuyện căn nhà rồi, ngoài cái đó ra thì còn chuyện gì để nói đâu.”
Tại sao Diệp Thanh Dương lại làm như thế!“Cái lũ người này cứng đầu thật đấy.” Lục Cảnh Trừng cạn lời, “Chỉ là một căn nhà thôi mà.”Ông ta không thể để cho Vương Phàm ngồi tù được, ông ta không cứu được Vương Phàm, nhưng Diệp Thanh Dương cứu được, chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể cứu Vương Phàm.
Diệp Thanh Dương: … Đại thiếu gia này, anh giàu như vậy một căn nhà đối với anh chả là cái gì, nhưng mà đối với gia đình Diệp Hồng thì là cả một gia tài đấy.
Nếu Diệp Hồng có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy thì đã chẳng phải Diệp Hồng mà cậu biết.Nếu Diệp Hồng có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy thì đã chẳng phải Diệp Hồng mà cậu biết.
Sư phụ tiêu chuẩn kép quá, Trương Dã thở dài, cảm thấy cuộc sống này đúng là không dễ dàng.Nhưng mà Vương Phàm không nghĩ như vậy. Lưu Ny đã lên kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, sau này bọn họ chuyển vào ngôi nhà đó sẽ sửa sang thế nào, trang trí ra sao, mua sắm những gì, đã nghĩ xong hết rồi. Bây giờ lại nói căn nhà đó không phải của bọn họ, chắc chắn Lưu Ny sẽ không thể chịu được, cho dù bây giờ không ly hôn, cuộc sống sau này có lẽ cũng không được yên ổn.
Thứ sáu, Lục Cảnh Trừng chuẩn bị về nhà, đã nửa tháng nay hắn không về nhà rồi, mẹ hẩn lệnh tuần này hắn nhất định phải về.Vương Phàm đành phải an ủi cô, “Nhà nhất định sẽ có, ngày mai anh cũng đi tìm việc mới ngay.”
“Em có muốn về nhà với anh không?” Lục Cảnh Trừng hỏi cậu: “Anh đí rồi em đừng nhớ anh quá nhé.”
Diệp Hồng vừa mới đến đã nghe thấy câu này, suýt nữa thì ngất luôn.Diệp Thanh Dương cười khẽ, thầm nghĩ phải là anh nhớ em thì có.
“Còn làm sao nữa, đến cục cảnh sát!” Vương Việt tức giận nói.“Nhưng mày có làm sao đâu? Mày vẫn còn lành lặn, có mất miếng da miếng thịt nào đâu!”
Cậu lắc đầu, “Em còn phải đi dạy kèm cho Trương Dã đây.”
“Không được.” Diệp Thanh Dương từ chối, “Tôi và bà nào phải người nhà, chuyện gia đình ở đâu ra. Anh ta muốn giết tôi, chuẩn bị ngồi tù đi là vừa.”“Không sao là tốt rồi.” Cảnh sát Dương thở phào nhẹ nhõm.Diệp Thanh Dương nở nụ cười, “Tôi hiểu.”Quả nhiên khóe miệng Lục Cảnh Trừng lại cong hẳn xuống, hắn cảm thấy tên đồ đệ này đúng là phiền phức chết đi được, sớm muộn gì cũng phải trục xuất cẩ ta ra khỏi sư môn.“Sao lại không phải, anh nhớ lại xem anh hứa hẹn với tôi thế nào, bây giờ một nơi để ở cho hẳn hoi tử tế cũng không có, nếu tôi biết anh không có nhà tôi thèm gả cho anh chắc?”
“Vậy em dạy xong thì về kí túc sớm một chút, chủ nhật anh sẽ quay lại.”
“Ừ.”
Lục Cảnh Trừng xoa đầu cậu, cùng nhau đi ra khỏi phòng học.
“Tôi không muốn giết nó.” Trương Long giải thích.Khi Vương Phàm nhìn thấy Diệp Thanh Dương ở đồn cảnh sát, hoảng hốt đến mức run rẩy cả người.Bọn họ tạm biệt nhau ở cổng trường, Lục Cảnh Trừng lên xe nhà mình, Diệp Thanh Dương lên xe nhà Trương Dã.
“Đây là dao của cậu đúng không?” Dương Tiếu giơ túi đựng vật chứng lên.Lục Cảnh Trừng nhìn chằm chằm Trương Dã, trong mắt tràn đầy sát khí.
Trương Dã: …
Còn Diệp Hồng lại thương con, còn vỗ vai động viên Vương Phàm: “Không sao đây, Tiểu Ny nhất thời tức giận nên mới nói thế, con đừng lo, nó sẽ không ly hôn thật đâu.”“Tại sao mỗi lần tôi gặp cậu là lại thấy Lục Cảnh Trừng nhìn tôi như đang nhìn tu ét đây thế nhỉ?” Trương Dã đóng cửa xe, cằn nhằn với Diệp Thanh Dương.Cậu mới vừa xuống xe đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu: “Diệp Thanh Dương.”Hắn vừa nghĩ vừa tức giận, tiện tay dạy cho Dương Phàm một bài học luôn.
Diệp Thanh
Dương nở nụ cười, “Tôi hiểu.”
Hắn ta chột dạ gào lên, “Làm gì vậy? Các người định làm gì?”Cậu thật sự rất hiểu!Diệp Thanh Dương dạy kèm cho Trương Dã xong, lại đi xe nhà Trương Dã về ký túc xá.
Trương Dã phiền muộn, “Dục vọng chiếm hữu của sư huynh mạnh quá, tôi đã nói rồi tôi chỉ là Nhị sư đệ thôi, sao cậu ấy vẫn chưa hài lòng vậy?”
Tên côn đồ vừa mới tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở đồn cảnh sátĐồ ngốc, bởi vì Lục Cảnh Trừng không phải sư huynh của cậu, hắn là sư nương của cậu đó!
“Không sao đâu.” Diệp Thanh Dương cười nói, “Chỉ cần cậu không làm tu ét đây thật, sư huynh sẽ không sẽ đánh chết cậu đâu.”
Diệp Thanh Dương nhìn cảnh sát Dương, khiếp sợ nói: “Hắn muốn giết cháu, nhưng mà cháu không quen biết hắn, rất có thể là người khác sai khiến hắn.”Trương Dã: …Tại sao cậu ta phải làm tu ét đây!
Không đúng, sao cậu ta cứ cảm thấy Diệp Thanh Dương đang thừa nhận Lục Cảnh Trừng là người yêu của cậu ấy vậy!
Không bao lâu sau, Vương Phàm cúi đầu ủ rũ trở về.Diệp Hồng vẫn cau mày, suy nghĩ chuyện việc làm.
Sống chung một nhà, sao mà đứa thương đứa ghét! Rõ ràng cùng là đồ đệ như nhau mà!
“Bây giờ con còn đầu óc đâu mà tìm việc nữa!”“Không! Không thể được, Diệp Thanh Dương, tao là anh của mày, mày không thể làm như vậy!”Sư phụ tiêu chuẩn kép quá, Trương Dã thở dài, cảm thấy cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Diệp Thanh Dương dạy kèm cho Trương Dã xong, lại đi xe nhà Trương Dã về ký túc xá.
Cậu mới vừa xuống xe đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu: “Diệp Thanh Dương.”
Lục Cảnh Trừng xoa đầu cậu, cùng nhau đi ra khỏi phòng học.Diệp Thanh Dương quay đầu lại, tên kia nhìn rất giống lũ côn đồ đầu đường xó chợ, điệu cười cũng khốn nạn vô cùng.
Hắn đến gần Diệp Thanh Dương, nắm lấy vai cậu: “Nhóc con, anh đây có chuyện muốn nói với mày.”
Vương Phàm không bảo hắn giết người, chỉ bảo hắn đánh Diệp Thanh Dương bị thương nặng thôi, tốt nhất là không tỉnh lại được nữa. Hắn ta còn bảo đảm chắc chắn sẽ không có chuyện gì.Diệp Thanh Dương nhíu mày, “Được thôi.”“Vậy con tự nghĩ cách đi.” Vương Việt nhìn bộ dạng vô dụng của hắn ta thì cực kì thất vọngVương Phàm gọi cậu lại, thấy cậu đi cùng một vài người bạn, đành phải nói: “Tao muốn nói chuyện riêng với mày.”
Thứ sáu, Lục Cảnh Trừng chuẩn bị về nhà, đã nửa tháng nay hắn không về nhà rồi, mẹ hẩn lệnh tuần này hắn nhất định phải về.Tên kia khoác vai cậu, dẫn cậu đến một góc tường cách đó không xa.
“Không phải như vậy.” Vương Phàm nói.Trời rất tối, xung quanh cũng vắng người, đèn đường thì ở xa, nhìn mọi thứ đều thấy mơ hồ.
“Vậy tại sao lại muốn giết cậu bé?”Nhưng mà Diệp Thanh Dương lại rất tinh mắt, cho nên khi tên kia ra tay đánh cậu, cậu đã nhanh chóng được tay hắn.“Trương Long, đây là tội giết người không thành, cậu có biết mức phạt của tội này không?”
“Ai sai mày đến đây?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn, “Vương Phàm hay là Vương Việt?”
Diệp Hồng nghe cô nói thấy chói tai vô cùng, chen miệng vào: “Đây là vấn đề của nó, cô mắng nó làm gì? Muốn có tiền mua nhà thì hai vợ chồng cùng tích cóp, cô suốt ngày chỉ biết mua mua mua, cô xem cô có biết tiết kiệm một chút nào không!”Người có thù hắn với cậu chỉ có gia đình Diệp Hồng, Diệp Hồng và Vương Tuệ là đàn bà con gái, ngoài miệng có chửi rửa đến đâu cũng không dám sai người động tay động chân, chỉ còn lại Vương Phàm và Vương Việt mà thôi.Cậu mặc kệ Vương Phàm, theo Lục Cảnh Trừng về ký túc xá.Vương Phàm cho hắn 50 nghìn tệ, còn nói sau khi thành công sẽ gửi nốt 50 nghìn nữa.
“Không khiến mày quan tâm.” Tên đó nói, sau đó móc ra một con dao con, xoay người lại đâm về phía Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương tránh được, đá con dao trên tay hắn rơi xuống, vật lộn một lúc đã đánh cho tên côn đồ ngã lăn ra đấy.
Vương Việt thấy hắn còn chạy theo, tức giận nói: “Đồ vô dụng, vợ con mà như vậy bỏ đi cũng không ai thèm tiếc đâu!”Cậu gọi điện thoại cho cảnh sát Dương, sau đó đứng dựa vào tường, tự mình tra hỏi chuyện này.
Khi cảnh sát Dương và đồng đội của cô tới nơi, Diệp Thanh Dương ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường, cách đó không xa có một người khác đang nằm dưới đất.
Nếu Diệp Thanh Dương chết, căn nhà đó sẽ là của hắn ta!Cô xuống xe, đi tới bên cạnh Diệp Thanh Dương quan tâm nói “Cháu không sao chứ?”
Vương Việt nhìn con trai mình, trong lòng lo lắng không thôi.Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Dương khuyên cậu: “Dương Dương, con nể tình cô là cô ruột của con, nể tình cô chăm sóc con mấy năm trời, con tha cho anh còn một lần được không. Đây là chuyện trong gia đình thôi mà, đừng khởi tố được không?”
Diệp Thanh Dương tỏ vẻ sợ sệt lắc lắc đầu: “Không sao ạ, bạn cùng phòng của cháu đánh nhau giỏi lắm, cậu ấy sợ cháu bị bắt nạt nên đã dạy cháu một chút. Tên này không ngờ cháu sẽ đánh trả nên cháu nhân lúc hắn không chú ý mới có thể đánh hắn bất tỉnh.”Diệp Thanh Dương nhìn hắn ta, từng chữ từng câu vừa kiên định vừa rõ ràng, “Tôi sẽ khởi tố anh, Vương Phàm, tội danh cố ý giết người có thể khiến anh đi tù vài năm đấy.”
“Không sao là tốt rồi.” Cảnh sát Dương thở phào nhẹ nhõm.
Đồng đội của cô cúi người nhặt con dao rơi trên mặt đất lên cất vào túi làm vật chứng, sau đó đi đến bên cạnh tên côn đồ.
Diệp Thanh Dương tỏ vẻ sợ sệt lắc lắc đầu: “Không sao ạ, bạn cùng phòng của cháu đánh nhau giỏi lắm, cậu ấy sợ cháu bị bắt nạt nên đã dạy cháu một chút. Tên này không ngờ cháu sẽ đánh trả nên cháu nhân lúc hắn không chú ý mới có thể đánh hắn bất tỉnh.”Diệp Thanh Dương nhìn cảnh sát Dương, khiếp sợ nói: “Hắn muốn giết cháu, nhưng mà cháu không quen biết hắn, rất có thể là người khác sai khiến hắn.”
Cô vừa nói xong, cả căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.Cảnh sát Dương cũng nghĩ như vậy, “Cháu về đồn với cô một chuyến để lấy lời khai, sau đó kể cho cô nghe gần đây cháu có gây thù với ai không.”
Tên kia khoác vai cậu, dẫn cậu đến một góc tường cách đó không xa.Diệp Thanh Dương gật đầu, ngồi lên xe cảnh sát.
Tên côn đồ vừa mới tỉnh lại đã phát hiện mình đang ở đồn cảnh sát
Hắn còn nhớ Vương Phàm nói với hắn: “Thằng ranh kia yếu lắm, nó không biết đánh nhau, mày đánh nó xong thì chạy luôn đi là được. Mày yên tâm, ba mẹ nó chết hết cả rồi, người thân của nó chỉ còn gia đình tao thôi. Nhà tao không báo cảnh sát, mày lại không quen biết nó, cảnh sát sẽ không nghi ngờ mày đâu, lại càng không thể tra ra mày được. Mày cứ chờ vài tháng nữa rồi về.”
Vương Phàm cho hắn 50 nghìn tệ, còn nói sau khi thành công sẽ gửi nốt 50 nghìn nữa.
Vương Phàm không bảo hắn giết người, chỉ bảo hắn đánh Diệp Thanh Dương bị thương nặng thôi, tốt nhất là không tỉnh lại được nữa. Hắn ta còn bảo đảm chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Trương Long bỏ học sớm, cảm thấy hắn ta nói cũng có lý, hơn nữa việc này cũng đơn giản. Nhưng mà nhận việc xong hắn mới biết Diệp Thanh Dương khác xa lời Vương Phàm nói! Thằng nhóc đó mà yếu á, nó là cỗ máy chiến đấu thì có! Hắn vừa ra tay một cái đã bị cậu đánh lại mấy cái rồi!
“Tỉnh rồi à?” Cảnh sát Dương nói: “Nói đi, tại sao cậu lại muốn giết Diệp Thanh Dương?”
“Ai sai mày đến đây?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn, “Vương Phàm hay là Vương Việt?”“Tôi không muốn giết nó.” Trương Long giải thích.
“Đây là dao của cậu đúng không?” Dương Tiếu giơ túi đựng vật chứng lên.Diệp Thanh Dương nói xong, thì thấy Dương Tiếu gọi cậu, đứng lên đi đến chỗ cô.
“Là của tôi, nhưng tôi không muốn giết nó, lúc đó tôi bị nó giữ chặt nên tôi chỉ muốn thoát ra thôi.”
“Ai sai cậu làm việc này, cậu và Diệp Thanh Dương không oán không thù, không oán, có người sai khiến cậu đúng không?”“Chứng cứ của cậu đâu?” Dương Tiếu hỏi: “Chứng cứ chứng minh cậu không cố ý giết người đâu?”
Trương Long nói không nên lời.
“Ai sai cậu làm việc này, cậu và Diệp Thanh Dương không oán không thù, không oán, có người sai khiến cậu đúng không?”
Diệp Thanh Dương cười khẽ, thầm nghĩ phải là anh nhớ em thì có.“Mày cố ý hại anh mày đúng không!” Diệp Hồng khóc lóc nói.
“Không có.” Trương Long tức giận nói.
Trời rất tối, xung quanh cũng vắng người, đèn đường thì ở xa, nhìn mọi thứ đều thấy mơ hồ.“Vậy tại sao lại muốn giết cậu bé?”
“Tôi không muốn giết nó, tôi chỉ thấy nó ngứa mắt nên muốn dạy dỗ nó chút thôi.”
“Trương Long, đây là tội giết người không thành, cậu có biết mức phạt của tội này không?”
Cậu gọi điện thoại cho cảnh sát Dương, sau đó đứng dựa vào tường, tự mình tra hỏi chuyện này.“Sao lại là giết người không thành! Tôi đã nói rồi tôi không muốn giết nó! Bây giờ nó vẫn còn sống khỏe re mà!”
“Cậu không muốn giết, nhưng việc cậu làm lại khác hẳn. Tội cố ý giết người, nặng nhất là tử hình, nhẹ hơn là tù chung thân hoặc trên mười năm, nhẹ hơn nữa là từ ba năm đến mười năm. Cậu ấy may mắn sống sót là bởi vì cậu giết người không thành, cho dù không thành cũng bị quy vào cố ý giết người, cậu hiểu không?”
Trương Long không hiểu, người không mất miếng da nào sao có thể xử hắn tội tử hình được?
Chuyện Diệp Hồng lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Vương Phàm cũng bị đuổi việc.Hắn nhận việc này cũng chỉ vì tiền, Vương Phàm còn bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ lại phải ngồi tù, chỉ vì tội danh giết người không thành này, Trương Long quyết định ném tình nghĩa anh em cho chó gặm.Hắn nhận việc này cũng chỉ vì tiền, Vương Phàm còn bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ lại phải ngồi tù, chỉ vì tội danh giết người không thành này, Trương Long quyết định ném tình nghĩa anh em cho chó gặm.
Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói: “Chắc lại chuyện căn nhà rồi, ngoài cái đó ra thì còn chuyện gì để nói đâu.”“Tôi không muốn giết nó, tôi lặp lại lần nữa, tôi không muốn giết nó, anh họ nó bảo tôi dạy cho nó một bài học thôi, không cần giết nó, đánh nó trọng thương hôn mê bất tỉnh là được. Tôi với nó không thù không hận, tôi giết hắn làm gì?”
“Chứng cứ của cậu đâu?” Dương Tiếu hỏi: “Chứng cứ chứng minh cậu không cố ý giết người đâu?”“Anh họ cậu bé? Tên là gì?”Tất cả mâu thuẫn đều do Diệp Thanh Dương gây nên, nếu Diệp Thanh Dương chết đi, bọn họ sẽ lại quay về cuộc sống bình yên như trước kia.
“Vương Phàm.” Trương Long nói.
“Tôi muốn thế nào á, tôi chỉ muốn thi hành quyền lợi hợp pháp của mình thôi.”“Là Vương Phàm này đúng không?” Dương Tiếu đưa cho hắn nhìn bức ảnh của Vương Phàm mà Diệp Thanh Dương cung cấp.“Không khiến mày quan tâm.” Tên đó nói, sau đó móc ra một con dao con, xoay người lại đâm về phía Diệp Thanh Dương.
Trương Long gật đầu, “Đúng, chính là người này.”
Dương Tiếu nhìn đồng đội của mình ra hiệu chuẩn bị đi bắt người.
Vương Phàm ngồi ở nhà đợi nửa ngày, không nhận được tin tức từ Trương Long, mà còn bị cảnh sát đến hỏi thăm tận nhà.
Hắn ta chột dạ gào lên, “Làm gì vậy? Các người định làm gì?”
“Chúng tôi nghĩ ngờ anh cố ý giết người, mời anh đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát.”
Vương Phàm giãy giụa kêu to: “Không phải tôi, các người bắt nhầm rồi, buông tôi ra.”
Nói xong, cô xách túi, quay người đi ra khỏi cửa.Diệp Hồng cũng đứng bên cạnh hét lên: “Chắc chắn không phải con tôi đâu, Phàm Phàm không phải người như thế, đồng chí cảnh sát, các cô chú bắt nhầm rồi.”
Lục Cảnh Trừng nhìn chằm chằm Trương Dã, trong mắt tràn đầy sát khí.Nhưng bà ta có gào to hơn nữa thì Vương Phàm vẫn bị bắt đi.
Diệp Hồng sốt ruột nhìn Vương Việt, “Chuyện gì thế này, sao Phàm Phàm lại bị nghi ngờ cố ý giết người, làm sao bây giờ đây?”
“Còn làm sao nữa, đến cục cảnh sát!” Vương Việt tức giận nói.
“Anh im đi!” Lưu Ny hừ lạnh một tiếng: “Đó là nhà của em họ anh, trừ phi em họ chết,căn nhà đó chẳng liên quan đếch gì đến gia đình anh hết.”Khi Vương Phàm nhìn thấy Diệp Thanh Dương ở đồn cảnh sát, hoảng hốt đến mức run rẩy cả người.
Diệp Thanh Dương nhìn hắn ta, từng chữ từng câu vừa kiên định vừa rõ ràng, “Tôi sẽ khởi tố anh, Vương Phàm, tội danh cố ý giết người có thể khiến anh đi tù vài năm đấy.”
“Không! Không thể được, Diệp Thanh Dương, tao là anh của mày, mày không thể làm như vậy!”
“Sao tôi lại không thể, phạm pháp phải nhận được sự trừng phạt của pháp luật, tôi sẽ mời luật sư đến miễn cho anh tội tử hình, anh cứ ngoan ngoãn ngồi tù mấy năm là được.”
Diệp Hồng vừa mới đến đã nghe thấy câu này, suýt nữa thì ngất luôn.
Nàng quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Dương khuyên cậu: “Dương Dương, con nể tình cô là cô ruột của con, nể tình cô chăm sóc con mấy năm trời, con tha cho anh còn một lần được không. Đây là chuyện trong gia đình thôi mà, đừng khởi tố được không?”
“Không được.” Diệp Thanh Dương từ chối, “Tôi và bà nào phải người nhà, chuyện gia đình ở đâu ra. Anh ta muốn giết tôi, chuẩn bị ngồi tù đi là vừa.”
“Nhưng mày có làm sao đâu? Mày vẫn còn lành lặn, có mất miếng da miếng thịt nào đâu!”
“Đó là do tôi may mắn mới thoát được, nếu không tôi đã chết từ hôm qua rồi.”
“Vương Phàm.” Trương Long nói.“Diệp Thanh Dương, mày đừng có mà quá đáng!” Vương Việt tức giận nói: “Cô mày đã van xin đến thế rồi mày con muốn sao nữa?”
“Tôi muốn thế nào á, tôi chỉ muốn thi hành quyền lợi hợp pháp của mình thôi.”
“Mày cố ý hại anh mày đúng không!” Diệp Hồng khóc lóc nói.
“Chúng tôi nghĩ ngờ anh cố ý giết người, mời anh đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát.”“Yên tâm.” Diệp Thanh Dương an ủi bà ta, “Tôi vẫn còn sống mà, hắn ta không bị tử hình đâu, chẳng qua là ngồi tù vài năm thôi.”
Diệp Thanh Dương nói xong, thì thấy Dương Tiếu gọi cậu, đứng lên đi đến chỗ cô.
“Tỉnh rồi à?” Cảnh sát Dương nói: “Nói đi, tại sao cậu lại muốn giết Diệp Thanh Dương?”Diệp Hồng ôm mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đồng đội của cô cúi người nhặt con dao rơi trên mặt đất lên cất vào túi làm vật chứng, sau đó đi đến bên cạnh tên côn đồ.Vương Việt nhìn con trai mình, trong lòng lo lắng không thôi.
Ông ta không thể để cho Vương Phàm ngồi tù được, ông ta không cứu được Vương Phàm, nhưng Diệp Thanh Dương cứu được, chỉ có Diệp Thanh Dương mới có thể cứu Vương Phàm.