Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, chỉ biết bầu trời lúc này đã bị bóng đêm vây kín, từng cơn gió rít gào qua những nấm mồ tạo cho người ta cảm giác lạnh đến thấu xương.
Cách khu nghĩa trang không xa, thân thể Tuấn vẫn nằm bất động ở giữa tòa pháp trận. Máu ở cổ tay đã ngừng chảy, tuy nhiên hắn vẫn không thể đứng dậy, ngay cả một chút cử động cũng không có.
Ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Vầng trăng nhu hòa vẫn tỏa ra thứ ánh nhàn nhạt, mang theo chút âm u kì dị.
"Rắc... róc rách... rắc..."
Cũng không rõ đây là âm thanh gì, nhưng khi lọt vào tai lại khiến tâm tình người ta cảm thấy bi ai, đau đớn như đang tự đối mặt với tội lỗi của chính mình vậy.
Ánh trăng trên trời cao vốn đang chiếu sáng khắp thế gian, bất ngờ vặn vẹo. Nếu đứng ở giữa tòa trận pháp có thể thấy nơi đây sáng đến lạ kì. Những âm thanh "rắc, rắc" vẫn tiếp tục vang lên. Thì ra những thanh âm ấy là do số đá trên tòa pháp trận gây ra. Tất cả đám đá trước kia còn mang màu xanh đen thì lúc này đều đã nhuốm một màu máu, khi bị ánh trăng chiếu vào thì bất đầu vỡ ra. Một hóa hai, hai hóa bốn... Số đá cứ từ từ phân tách, dường như không có thứ gì ngăn cản nổi.
Bỗng dưng, từ tòa pháp trận phun ra vô số kì tự kì dị, vô cùng ảo diệu. Hàng chăm, hàng ngàn con thú như thực như ảo đang điên cuồng lao đi, chúng chạy vòng quanh tòa pháp trận, số ít quấn lấy thân thể Tuấn, nâng hắn lên cao.
Từ giữa khoảng không thân thể Tuấn co giật liên hồi, kì lạ ở chỗ dường như hắn vẫn đang bất tỉnh.
Tòa pháp trận không khác gì một cái hố đen trong vũ trụ, ánh sáng, gió, bụi, tất cả đều điên cuồng tụ tập quanh nó, duy nhất chỉ có thân thể Tuấn bị đẩy lên trên cao.
Đêm tối vốn dĩ đã tràn ngập màu đen, lúc này đây lại càng tăm tối hơn rất nhiều. Có thể nói tối đến mức không thể nhìn thấy bất kì ánh sáng nào, chỉ duy nhất một cột sáng khổng lồ từ vầng trăng chiếu xuống bị cả tòa pháp trận hấp thu là có thể nhìn thấy.
- Sư huynh, nhìn xem.
Cách khu nghĩa trang gần 1km gã sư đệ cùng sư huynh mình đang loay hoay cắm một vài lá cờ xuống đất. Không hiểu sao bỗng dưng trời đất tối sầm lại khiến cả hai giật mình, đứng lên quan sát. Gã sư đệ là người đầu tiên phát hiện ra cột sáng, hắn liền chỉ tay nói với sư huynh.
- Thiên triệu... Không phải chứ? Là thiên triệu, bảo vật xuất thế sao?
Gã sư huynh họ Lý giật mình nhìn lên, trên mặt biểu hiện vẻ không thể tin tưởng. Nhưng hắn không thể không nghĩ rằng đây là thiên triệu, bởi vì trong vài điển tịch hắn được đọc có nhắc tới việc bảo vật hàng lâm thường khiến cả bầu trời rơi vào cảnh tối tăm, duy nhất chỉ nơi nào có bảo vật xuất hiện mới có ánh sáng.
- Sư huynh! Thiên triệu là gì vậy?
Gã sư đệ có thanh âm ái nam ái nữ nghi hoặc hỏi.
Gã sư huynh họ Lý nhếch mép cười, trong ánh mắt bật chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn, sắc lạnh kinh người, đủ để khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy rét run.
- Là nhà ngươi phải chết.
- A... Ngươi... ngươi...
Gã sư huynh không nói lời thừa, từ túi trữ vật bỗng dưng xuất hiện một thanh tiểu kiếm dài tầm 20cm. Thanh kiếm vừa xuất hiện liền hóa thành một đạo tử quang đâm tới cổ họng của gã sư đệ. Tên sư đệ thật sự không nghĩ mình sẽ bị sư huynh tính toán như vậy, hắn thật sự không dám nghĩ. Chẳng nhẽ Thiên triệu kia có gì ghê gớm lắm sao. Nhưng hắn chỉ có thể nghĩ được đến đây thì tri giác đã hoàn toàn biến mất, linh hồn từ từ thoát khỏi bản thể.
- Hừ! Sư đệ à, thật xin lỗi ngươi. Ngươi cũng đừng trách ta, thiên triệu hàng lâm, bảo vật xuất thế. Sư huynh không thể không giết ngươi, nếu ngươi là ta ta tin ngươi cũng sẽ giết người thôi.
Gã sư huynh thở dài nhìn thân thể vị sư đệ, trên tay ngưng kết một quả hỏa cầu, nói mấy câu liền ném vào thân thể tên sư đệ. Nếu như có người chứng kiến cảnh này sẽ lập tức há hốc mồm không dám tin. Vì sao? bởi vì người có thể phát ra hỏa cầu thì thực lực cũng phải bước tới Luyện Thần đỉnh phong rồi.
- Xem ra ông trời cũng không bạc đãi ta, nếu như