Câu truyện còn chưa kết thúc thì bỗng dưng trên trời cao xảy ra dị tượng. Sau một hồi oanh kích con mắt chằng chịt điện quang bỗng dưng nhắm lại. Chỉ một cái nhắm mắt, thiên địa bỗng dưng biến sắc, một thứ áp lực như có như không từ từ buông xuống.
Bầu trời vốn đã ngập tràn một màu tăm tối thì giờ đây càng trở lên tối tăm hơn. Từng cơn gió lạnh trái mùa điên cuồng thổi tới, toàn bộ người dân có mặt ở đây nhất thời rơi vào tình trạng "đóng băng". Nói là đóng băng nhưng thật ra lại không phải đóng băng, tất cả vẫn rất bình thường nhưng kì quái ở một chỗ, không một ai có thể làm ra cử động gì dù chỉ là một cái nháy mắt.
Gió rét càng ngày càng thổi mạnh hơn, mạnh đến mức có thể đóng băng bất cứ thứ gì.
Những tia sét vốn đang điên cuồng đánh lên thân hình Kim Quy vào thời điểm này cũng đã ngừng lại. Thân thể Kim Quy lại một lần nữa hiện ra. Lúc mới xuất hiện, Kim Quy tỏa ra một màu vàng rực rỡ thì giờ phút này đã bị sấm sét đánh cho cháy xém một mảng, trên đầu không biết lúc nào đã xuất hiện một chiếc sừng nhỏ màu ngọc bích, vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt Kim Quy vô cùng có thần, nó ngẩng đầu lên nhìn con mắt trên trời cao, rồi lại cúi xuống nhìn đám người phía dưới.
- Ồ! Không tệ, hậu nhân của nhà họ Lê cũng đã luyện tới hình cảnh, ủa cô gái kia cũng không tệ nha, đạo hanh rất cao.
Kim Quy vừa nhìn vào người gã trung niên tóc húi cua thì bất giác ồ lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc. Dò xét người đàn ông tóc húi cua vài phút, ánh mắt nó lại di chuyển tới người phụ nữ mặc áo choàng màu xanh. Biểu tình của Kim Quy khi nhìn vào người phụ nữ này cũng đặc sắc không kém, hiển nhiên nó đã nhận ra sự đặc biệt trên người cô ta.
- Hừ! Xem ra đám người Bắc quốc vẫn không chịu từ bỏ ý định, xem ra Đại Việt ta càng nhẫn nhịn chúng lại càng lấn tới rồi.
Kim Quy vừa nhìn vào người lão già họ Mạc thì không tự chủ được mà hừ một cái, từ nỗ mũi phóng ra một đoàn khói trắng, đoàn khói trắng cứ thế lượn lờ rồi chui thẳng vào lỗ mũi của lão ta.
- Thời gian trôi qua cũng thật nhanh a. Hóa hình chi kiếp, là thành hay là bại đây?
Kim Quy không hề để ý tới hai huynh đệ nhà họ Danh, có lẽ trong mắt nó hoàn toàn không coi hai người này có gì uy hiếp. Kim Quy lại một lần nữa ngửa mặt lên nhìn con mắt trên trời cao. Khoảng hơn 2 phút sau, Kim Quy bỗng dưng "Ngao" lên một tiếng. Sau tiếng rống, thân thể Kim Quy điên cuồng phóng đại, Thuận Thiên kiếm nãy giờ không thấy đâu bỗng dưng từ đâu chui ra, lẳng lặng phiêu phù trên đỉnh đầu nó.
Thuận Thiên kiếm vừa xuất hiện liền lấy một tốc độ không gì sánh bằng lớn lên, khi kích thước có thể sánh ngang với một thân cổ thụ nó mới dừng lại. Bao kiếm bắn ra một đoàn kim quang, đoàn kim quang này bao trọn thân hình Cự Quy vào trong. Tuy nói thân hình Kim Quy lúc này có thể sánh ngang với một tòa núi nhỏ nhưng thứ ánh sáng màu vàng kim kia vẫn rất dễ dàng phủ kín nó. Không những thế đoàn kim quang này lại còn từ từ hình thành một lớp màng bảo vệ khác. Tấm màng bảo vệ này điên cuồng phóng đại, che lấp cả một diện tích hàng trăm mét vuông vào trong.
"Ngao..." Cự Quy lại một lần nữa gầm lên.
Tiếng gầm lớn đến mức từ không gian xuất hiện vô số sóng khí, tuy rất mờ ảo nhưng nếu nhìn kĩ liền có thể thấy rõ ràng.
Đáp ứng tiếng gầm ấy. Con mắt siêu lớn trên trời cao bỗng dưng mở ra. Khác hẳn với lần trước, lần này con mắt đã hoàn toàn nhuộm một màu Tím ngắt. Từ tâm con mắt lớn điên cuồng bắn ra một sợi tơ thô kệch. Sợi tơ này lấy một tốc độ cực kì bá đạo phóng xuống dưới. Màng bảo vệ do kim quang tạo thành nhìn thì vô cùng mảnh dẻ nhưng hiệu dụng quả thực không thể đánh giá thấp. Sơi tơ vốn lao xuống thân thể cự quy nhưng chỉ vừa đụng phải lớp màng ấy liền bị đẩy bay về phía sau, sợi tơ chớp động một cái liền tán loạn tiêu thất.
Con mắt trên trời tưởng trừng như vật chết, nhưng vừa nhìn thấy sợi tơ bị đẩy ngược lại nó bỗng dưng có chút nhộn nhạo, vô cùng linh tính. Con mắt lại một lần nữa nhắm lại rồi tức tốc mở ra. Từ chính tâm con mắt đột nhiên phóng ra một tia sét màu tử kim. Tia sét nhẹ nhàng rơi xuống màn chắn phía dưới, thanh thế không hề có chút nổi bật. Lớp màng vẫn vững vàng che chắn trên cao, không hề có một chút dao động nào, nhưng kì quái ở chỗ tia sét ấy vẫn chậm chạp xuyên qua. Khi tia sét chạm vào lớp kim quang bao bọc cự quy, mới khẽ ngừng lại. Nhưng khoảng thời gian ngừng lại ấy cũng chỉ trong một cái chớp mắt. Tia sét màu tím có chút mờ nhạt đi một chút, rồi sau đó lại dễ dàng xuyên qua. Khi xuyên qua lớp màng thứ hai, tia sét lấy một khí thế vô cùng mạnh