Nét mặt đám sư thúc, sư bá của Hóa Ảnh môn lúc này đều âm trầm cực kỳ, không hề nói một lời nào, chỉ thỉnh thoảng có quét qua phía đám người Ly Hỏa môn một vài cái mà thôi. Sở dĩ sắc mặt họ khó coi như vậy cũng vì ba vị su huynh họ Lý kia tu vi tuy cao nhưng lại chưa từng chiếm được chút lợi thế nào, ngược lại còn ăn không ít quả đắng từ đám người đó.
Hàn Liên nhìn vào trận chiến của ba tên đệ tử có tu vi luyện khí trung kỳ thì sắc mặt lại giãn ra không ít, hắc hắc cười nói với mấy tên đệ tử đứng đằng sau:
- Các ngươi nhìn cho kĩ, tuy tu vi của ba tên kia mạnh hơn tam Bạch rất nhiều, nhưng so sánh về lịch duyệt chiến trận, hiển nhiên chúng còn quá non nớt. Ta đoán ba trận này cũng không kéo dài quá lâu nữa đâu.
Đám đệ tử Ly Hỏa môn đứng phía sau lão già họ Hàn lập tức gật đầu xưng phải, hiển nhiên họ cũng không phải loại tầm thường chút nào.
Dương Tuấn lẳng lặng đứng trên mặt hồ, ánh mắt quan sát mọi động tĩnh phía bốn đấu đài còn lại, lông mày có chút nhíu lại, quay sang phía tên thanh niên có tên Nam Dương, lịch sự nói:
- Nam huynh! Ta và huynh vốn không cừu không oán, hay là chúng ta nên dừng tại đây đi. Ta biết tu vi của huynh cao cường, nhưng vẫn chưa đủ sức là đối thủ của ta đâu. Các vị tiền bối tuy nói có thể ra sát chiêu, nhưng sinh mệnh con người vẫn là vốn quý, ta tin huynh biết lựa chọn chính xác.
Thật ra lúc đầu Dương Tuấn cũng đã định liệu sẽ không tham gia trận chiến này, nhưng với tình hình hiện tại hắn thật sự đã không còn biện pháp rút lui nữa rồi. Dù sao đi nữa, Tuấn cũng nợ cô gái có tên Ái Ái kia một trái Trú Nhan, nếu để cô ta vì thua cuộc mà lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục hắn thấy rất không đành lòng. Tuy từ lúc ra nhập đấu đài này Tuấn và Nam Dương vẫn chưa từng giao thủ, nhưng qua khí tức toát ra từ trên người địch thủ, hắn đã đoán được phần nào tu vi của đối thủ. Luyện khí Hậu kỳ, hơn nữa còn luyện một thứ pháp thuật đặc thù gì đó, loại pháp thuật này có năng lực ngăn cản dò xét rất mạnh mẽ.
Nam Dương là một thanh niên tuổi đời vẫn còn khá trẻ, mày kiếm, mắt sáng, dáng người chuẩn mực. Nếu để hắn xuất hiện ở thế kỉ 21, chắc chắn hắn sẽ là một ngôi sao sáng giá.
Từ lúc bước vào đầu đài này Nam Dương cũng đã âm thầm tra xét đối thủ rất nhiều lần, tuy tu vi chỉ đạt Luyện Thần thời kỳ đầu, nhưng không hiểu tại sao hắn lại thấy kẻ đang đứng trước mặt này vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, khi hắn để ý đấu đài bên cạnh, hiển nhiên đối thủ của tên tiểu tử họ Bằng cũng có tu vi Luyện Thần, nhưng kì lạ ở chỗ Bằng Vũ lại không hề chạm được vào người y lấy một cái.
Nam Dương vốn là một trong những đệ tử có năng lực nhất Ly Hỏa môn, tâm cảnh cũng cao thâm không kém nên vẫn chưa có ý định động thủ. Nghe Tuấn nói vậy, lông mày hắn khẽ nhíu lại.
- Dương huynh! Rất tiếc ta không thể đáp ứng nguyện vọng của huynh rồi. Mời huynh...
Nam Dương vốn là đệ tự trụ cột của Ly Hỏa môn, nếu không đánh mà tự nhận thua thì thật không khác gì tự vả vào mặt vị sư tổ Hàn Liên đang có mặt ở đây rồi. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng xuất ra pháp khí của mình.
Pháp khí của Nam Dương thuộc loại chủ công, hình dáng chính xác là một thanh phi kiếm. Thanh phi kiếm này có màu lục, bên trên có khắc khoảng bảy, tám pháp trận loại nhỏ. Được những pháp trận này gia trì, thanh phi kiếm này có thể gây sát thương không hề nhỏ đâu.
Nam Dương điên cuồng trút linh lực vào thanh kiếm, chỉ trong nháy mắt thanh phi kiếm đã bành trướng tới vài thước. Tuy trời không có một chút gió nhưng quần áo trên người Nam Dương vẫn phần phật bay, vô cùng tiêu sái. "Đi" một tiếng, thanh kiếm lóe lên một cái đã biến mất, tốc độ bá đạo cực kì.
Vị lão tổ họ Hàn thấy cảnh này liền gật đầu mỉm cười, có bài học của Bằng Vũ tốt nhất nên dùng sát chiêu ngay từ đâu thì hơn:
- Phi kiếm của huynh chỉ là một kiện hạ phẩm, nhưng không nghĩ ra uy lực khu sử đã tiến tới cảnh giới đỉnh cao. Rất tốt, ta cũng muốn thử xem loại uy lực này mạnh đến nhường nào.
Tuấn chỉ nhàn nhạt nói một câu, không hề triệu hoán trảm linh kiếm đối đầu, đôi mắt nhắm lại dường như muốn cảm nhận vị trí của thanh phi kiếm.
Đám người Hóa Ảnh môn vốn đã âm trầm lắm rồi, thấy cảnh này chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Thanh phi kiếm kia lúc đầu đích thực là pháp khí hạ phẩm, nhưng với lượng pháp trận gia trì lớn như vậy, nó đã ngang nhiên sánh ngang với pháp khí đỉnh cấp mất rồi. Pháp khí đỉnh cấp cùng với khả năng khu sử của một tu sĩ luyện khí hậu kỳ, liệu khả năng của một tu sĩ Luyện Thần có thể chống lại không? Câu trả lời là không.
Đám người Hóa Ảnh môn lúc này chỉ biết nhắm mắt, nhíu mày không muốn xem kết quả tiếp theo nữa.
- Không! Đừng mà.
Linh Ái Ái vội vàng hét lên, nhưng cô có hét khản cổ thì Nam Dương cũng khó lòng triệu gọi thanh kiếm lại nữa rồi.
Thanh phi kiếm giống như sao băng, lóe lên một cái đã bay tới lồng ngực của Tuấn, chỉ chưa đầy 2 cm nữa liền có thể lấy đi cái mạng nhỏ bé của hắn rồi.
"Phụp..." một tiếng trầm muộn, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.
Thanh phi kiếm quả nhiên đã đâm xuyên qua lồng ngực Tuấn, nó lượn xung quanh vài vòng cuối cùng một lần nữa bay trở lại chỗ Nam Dương.
Đám đệ tử có tu vi thấp nhất thời rơi vào trầm lặng, tuy biết kết cục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng không nghĩ nó lại đơn giản như vậy. Linh Ái Ái không nói không rằng, trực tiếp ngất đi đau xót như chính mình bị thanh kiếm đâm xuyên qua vậy. Chỉ vì thiếu nợ một phần nhân tình, khi trả lại phải trả bằng mạng sống, cái giá này thực quá đắt.
Nam Dương chẳng nói chẳng rằng, phất tay thu thanh phi kiếm trở lại, chuẩn bị ra khỏi đài đấu pháp.
Nhưng đúng lúc đó, thân thể vốn bị đâm thủng một lỗ to của Tuấn bỗng dưng tan biến. Chỉ nghe trong gió vang lên một tiếng "vù". Một đạo kiếm khí từ đâu đó bỗng dưng xuất hiện, hung hăng lao tới trước