Lâm Viễn Ngụy dạy dỗ Lâm Hòa Tây trước mặt khách, chẳng qua là muốn hai vị khách kia hài lòng hết giận.
Du Trọng và Chu Huyên đột nhiên xuất hiện, nhìn qua hình như có quan hệ quen thuộc với đứa con trai tồi tệ này của ông ta.
Ở trước mặt hai người này dù Lâm Viễn Ngụy là bậc cha chú, nhưng ngại nhà họ Du và nhà họ Chu sau lưng họ, cũng không dám xem mình là trưởng bối, chỉ có thể nén giận cho qua.
Người đàn ông giận lây sang Lâm Hòa Tây và vị tiểu thiếu gia được nuông chiều kia, Du Trọng và Chu Huyên cũng biết.
Mắt thấy Du Trọng chủ động ra tay bảo vệ Lâm Hòa Tây, người đàn ông chỉ có thể quay đầu không nặng không nhẹ dạy dỗ em trai nhà mình mấy câu.
Tiểu thiếu gia không muốn nhận sai, hùng hồn trách tội nói: “Anh ta ăn mặc bộ dạng thế kia, em cho rằng anh ta là người giúp việc ở đây.”
Từ trước tới giờ Lâm Viễn Ngụy rất coi trọng thể diện của mình và thể diện nhà họ Lâm, lúc này bị lời đối phương làm mất hết mặt mũi, ông ta cũng chỉ có thể cố nén lửa giận với Lâm Hòa Tây, gọi bà Lâm tới tự mình dặn dò: “Em dẫn nó lên lầu thay quần áo đi.”
Bà Lâm dẫn Lâm Hòa Tây rời khỏi bữa yến tiệc.
Người đàn ông dẫn em trai tới lớn tuổi hơn Du Trọng và Chu Huyên, hai người trước mặt đối phương không thể không mở miệng gọi anh.
Liếc mắt nhìn hướng Lâm Hòa Tây rời đi, Du Trọng chỉ có thể đứng im tại chỗ, sắc mặt như thường nói đôi câu với người đàn ông kia, sau đó mới lấy lý do vào phòng vệ sinh, bỏ lại Chu Huyên, chạy theo đường Lâm Hòa Tây rời đi.
Hiển nhiên bà Lâm không thể nào tự mình dẫn Lâm Hòa Tây lên lầu thay quần áo, lúc Du Trọng theo kịp, hai người vẫn chưa đi xa, mặt đối mặt đứng bên cạnh cầu thang vắng vẻ không có người, hình như đang cãi nhau.
Tiếng bước chân rõ ràng trầm ổn từ bên ngoài phòng tiệc vang lên, Du Trọng đưa chân bước về phía bọn họ.
Bà Lâm nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, “Không trách cậu tới muộn, thay quần áo trước đi, hôm nay là sinh nhật em trai cậu, đừng chọc giận ba cậu.”
Nói xong, khuôn mặt dịu dàng nhìn sang Du Trọng: “Du thiếu gia tới tìm Lâm Đồng à? Đồng Đồng đang chiêu đãi bạn bè trong phòng tiệc.”
Du Trọng không nói gì.
Ngược lại Lâm Hòa Tây dựa vào bên cầu thang tối lúc này ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang không giống giả vờ, “Quần áo nào?”
Bà Lâm đành quay mặt lại, ứng phó trước và đẩy cho hắn: “Lễ phục tôi chọn cho cậu, lúc chiều đã bảo dì giúp việc đưa vào phòng cậu rồi mà?”
“Lễ phục bà chọn cho tôi?” Lâm Hòa Tây nâng mắt nhìn thẳng vào bà ta, vẻ mặt khác hẳn với vẻ biết vâng lời trước mặt người ngoài thường ngày, “Nếu quả thật chọn cho tôi, sao lại là số đo của Lâm Đồng? Hay là nói,” đôi mắt ngăm đen lộ vẻ vô tội, “Phong cách thịnh hành năm nay của lễ phục là tay áo cắt ngắn và quần cũng ngắn?”
Chưa từng lường trước Lâm Hòa Tây sẽ vạch trần mình trước mặt người ngoài, vẻ mặt bà Lâm hơi cứng lại, ánh mắt rơi vào mặt hắn lặng lẽ trở nên lạnh lùng.
Lâm Hòa Tây không chút hoang mang nhìn thẳng vào mắt bà ta, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, ngoài tính tình trẻ con ngây thơ mà cố chấp lúc mới về nhà họ Lâm, thì hiếm khi Lâm Hòa Tây ra mặt phản kháng người nhà họ Lâm.
Không phải bị chèn ép về thể xác và tinh thần chất thành núi trong mấy năm qua, nhiều lần đè nén đã bóp chết ranh giới cuối cùng trong lòng hắn, cuối cùng dẫn tới bùng nổ cảm xúc.
Những thứ này hoàn toàn không liên quan.
Từ khi Du Trọng bắt đầu xuất hiện ở đây, mặc dù Lâm Hòa Tây từ đầu tới cuối không nhìn về phía đối phương lần nào, nhưng vẫn không thể khống chế liếc về phía cậu.
Hắn từng kể với Du Trọng rất nhiều chuyện của mình.
Du Trọng biết nhà họ Lâm không ai chào đón hắn, biết ba ruột chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ làm cha với hắn, biết người mẹ về mặt luật pháp từ trước tới giờ đề phòng hắn và khống chế hắn trong tay.
Điều kiện tiên quyết khi Du Trọng biết những chuyện này, là Lâm Hòa Tây cho rằng vẫn mình vẫn có thể làm được như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi Du Trọng chân chính xuất hiện ở nhà họ Lâm, cũng chân chính chứng kiến thái độ của Lâm Viễn Ngụy và bà Lâm đối xử với hắn, Lâm Hòa Tây lại đột nhiên trở nên sợ hãi.
Hắn sợ để Du Trọng thấy tất cả, sợ để Du Trọng thấy khi đối mặt với Lâm Viễn Ngụy và bà Lâm, trên mặt mình chỉ có thuận theo và khoan nhượng.
Hoặc nói chính xác hơn, hắn sợ để người mình thích thấy.
Mặc dù những thứ thuận theo và khoang nhượng này, chỉ là bộ mặt giả tạo hắn đeo lên khi ở nhà họ Lâm.
Du Trọng đi lên trước, duỗi tay nắm chặt cổ tay hắn, kéo hắn từ trong bóng tối ra ngoài sáng, “Tôi không tìm Lâm Đồng, tôi tìm cậu ấy.”
Vẻ mặt bà Lâm không hiểu nhìn về cái tay Du Trọng cầm tay Lâm Hòa Tây.
Chỉ một lúc sau, bà ta khẽ mỉm cười, đầu tiên gật đầu với Du Trọng, sau đó giọng dịu dàng mở miệng: “Nếu cậu không muốn thay quần áo, vậy thì về trong phòng chơi đi.” Xoay người bước hai bước, bà Lâm quay đầu lại, “Đừng xuống phòng tiệc nữa, bị ba cậu thấy thì lại bị mắng đó.”
Cửa thông vào phòng tiệc mở ra rồi bị đóng lại, bóng dáng bà Lâm biến mất bên kia cánh cửa.
Không quên vừa cãi nhau với Du Trọng qua điện thoại, Lâm Hòa Tây đứng trên cầu thang khom lưng ngồi xuống, cũng không tính mở miệng nói chuyện.
Chỉ là khi tầm mắt liếc thấy mũi giày Du Trọng lộ dấu chân mình giẫm phải, bờ môi hắn lại hơi giật giật.
Theo ánh mắt hắn nhìn xuống mũi giày, Du Trọng mỉm cười: “Thậm chí cám ơn cũng không nói à?”
Lâm Hòa Tây nói cám ơn, đầu lông mày vẫn hơi nhíu lại, rồi thò tay vào túi áo, sau đó lấy ra một tờ khăn giấy sạch.
Vẻ mặt Du Trọng hoảng hốt.
Người ngồi trước mặt đã khom lưng xuống, đưa tay muốn lau dấu chân trên mũi giày giúp cậu, đồng thời lộ ra mái tóc đen nhánh và cái xoáy xinh đẹp trước mặt cậu.
Tóc ngắn màu nâu trong trí nhớ biến mất hoàn toàn, phảng phất như đồng thời mang đi nét kiêu ngạo và thờ ơ trên mặt Lâm Hòa Tây, thay vào đó là mái tóc đen càng lộ vẻ ngoan ngoãn và hòa nhã.
Lâm Hòa Tây tóc nâu thì bảnh bao, sáng sủa và ngỗ ngược.
Lâm Hòa Tây tóc đen thì lại dễ dàng khiến người ta mềm lòng hơn.
Trong lòng tựa như có chỗ nào đó sụp đổ, nương theo tâm trạng này mà tới, còn có cảm giác trái tim khẽ co rút.
Nhịn xúc động muốn ôm người trước mặt, Du Trọng lấy tờ khăn giấy trong tay Lâm Hòa Tây, động tác có vẻ hơi qua loa lau giày.
Lâm Hòa Tây ngồi trên cầu thang, nhìn cậu lau dấu chân trên giày, sau đó cầm khăn giấy nâng người lên.
Ánh mắt hai người chống lại nhau, Lâm Hòa Tây thu hết vào mắt cảm xúc trong đôi mắt mà Du Trọng chưa kịp che giấu.
Một giây sau, hắn vội vã dời tầm mắt mình, hời hợt mỉm cười: “Vẻ mặt cậu vậy là sao? Tôi không phải ngày nào cũng lau giày cho ba con mẹ con Lâm Đồng đâu.” Hắn dừng một chút, cảm xúc khó