“Dự thính à?” Lâm Hòa Tây suy nghĩ một lúc, vẻ mặt hơi chần chừ.
Du Trọng nói: “Chuyện chuyển chuyên ngành anh cũng đã hỏi, các đợt xét tuyển của Học viện quốc tế và trụ sở chính khác nhau, trực tiếp nhảy qua nhóm chuyển trường thì rất không có khả năng.” LQĐ
“Chuyện này em cũng biết.
Nếu quả thật dễ dàng như vậy,” vẻ mặt hắn hơi tự giễu, “Như vậy ban đầu Lâm Viễn Ngụy đã trực tiếp nhét em vào Trụ sở chính đại học A rồi, chứ không phải học trường với danh nghĩa Học viện quốc tế đâu.”
Chợt nói tới Lâm Viễn Ngụy, sắc mặt Du Trọng cũng nặng nề hơn, “Trong Học viện mỹ thuật Hạ Thành Phong có quan hệ rất rộng, trong tay cũng sẽ có được thông tin tài nguyên trực tiếp từ chỗ các giáo sư trong Học viện, đi theo cậu ta sẽ không có bất kỳ điều bất lợi nào.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, một tay chống cằm, “Không phải em đang do dự chuyện Hạ Thành Phong.
Em chỉ đang nghĩ,” hắn hơi nhíu mày, mặt lộ vẻ buồn rầu, “Hạ Thành Phong đã học đại học năm ba rồi.
Vào tiết của bọn họ, có thể em nghe sẽ không hiểu.”
Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng chuyện Du Trọng nhắc tới quả thật khiến nhịp tim hắn đập thình thịch.
Thay vì lãng phí thời gian ở chuyên ngành không thích mà lại không có nghề nghiệp tương lai, không bằng lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại làm chuyện mình thích.
Thậm chí trong lòng hắn hơi hối hận, tại sao mấy năm ở nhà họ Lâm, lại buông tay cầm bút vẽ.
Lâm Hòa Tây cẩn thận suy nghĩ một chút, mặc dù chương trình năm ba mình không theo kịp, nhưng bây giờ đại học năm nhất mới nhập học chưa tới ba tháng, chương trình học năm nhất mình vẫn có thể theo được.
Trong lòng hắn dần dần hình thành ý tưởng.
Buổi chiều Du Trọng chỉ có hai tiết, sau khi tan học, Du Trọng và Chu Huyên hẹn đàn em đại học năm hai chơi bóng rổ, Dương Quyển và Triệu Độ đi thư viện đọc sách.
Lâm Hòa Tây chờ bọn họ dọn dẹp bàn sách, liếc thấy cặp Dương Quyển bị nhét phồng lên, không nhịn được đi tới khẽ cười nhạo, “Trong cặp đựng gì thế? Giống như trống vậy.”
Dương Quyển đàng hoàng mở cặp ra cho hắn xem, “Đề thi cấp sáu và sách ngữ pháp.”
Lâm Hòa Tây ngồi bên bàn học, thuận thế khom lưng giơ tay ôm vai cậu ta, cố ý dụ dỗ cậu ta, “Đọc sách làm bài nhiều không có ý nghĩa, chi bằng theo bọn tôi chơi bóng rổ đi.”
Mặt Dương Quyển nóng lên, lắp bắp nói: “Thành tích tiếng Anh của Du Trọng và Chu Huyên rất tốt, tiếng Anh tôi kém lắm.”
Lâm Hòa Tây còn muốn tiếp tục nói chuyện, Du Trọng bên cạnh đã mở miệng cắt ngang hắn, trọng giọng nói ẩn chứa mấy phần không vui: “Lâm Hòa Tây.”
Lúc này hắn mới buông Dương Quyển ra, từ trên bàn học nhảy xuống, ngay trước mặt người khác giơ tay khoác lên vai Du Trọng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều giống như bạn bè bình thường không khác biệt là mấy, giọng điệu hơi cao lên hỏi: “Sao vậy? Anh sợ em bắt nạt cậu ấy à?”
Du Trọng liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên đưa tay vòng qua eo hắn, kéo người vào ngực mình xiết chặt một cái, giọng trầm thấp hỏi ngược lại, “Lâm Hòa Tây, vuốt lương tâm em nói thử xem, anh đây là sợ em bắt nạt cậu ta à?”
Giữa bạn bè bình thường kề vai bá cổ nhau coi như bình thường, ôm eo thì có chút khó nói, Lâm Hòa Tây cẩn thận quay đầu nhìn về phía những người khác.
Ba kia người trùng hợp lại quay lưng về phía họ nói chuyện, không chú ý tới hành động của Du Trọng.
Lâm Hòa Tây giơ tay lên đẩy tay Du Trọng đang ôm ngang eo mình, giọng rất nhẹ hỏi: “Anh không sợ bị bọn họ nhìn thấy à? Hay là anh đã nói cho bọn họ biết rồi hả?”
Mắt thấy ba người phía trước muốn quay đầu lại, vẻ mặt Du Trọng tự nhiên thả tay xuống, lắc đầu nói: “Anh còn chưa nói, trưa cùng nhau ăn cơm, rồi nói cho bọn họ biết.”
Lâm Hòa Tây nói: “Ừ.”
Chu Huyên đã quay đầu lại thúc giục họ mau chóng rời đi, Lâm Hòa Tây bước ra hai bước, lại tựa như nghĩ đến gì đó, nghiêng mặt sang hỏi: “Đến lúc đó chẳng phải người trong ký túc xá của anh sẽ cho rằng em dụ dỗ anh đi lạc à?”
Du Trọng khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Dĩ nhiên là không.” Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc, nói lời chuẩn xác phản bác lại: “Anh biết tỷ lệ thẳng nam bị bẻ cong ít cỡ nào không?”
Du Trọng lơ đễnh: “Ít cỡ nào?”
Lâm Hòa Tây hơi hếch cằm, có lý chẳng sợ, nói: “Theo số liệu của nhà khoa học thống kê, tỷ lệ thẳng nam bị bẻ cong là không.”
Du Trọng từ chối cho ý kiến.
Lâm Hòa Tây cố làm ra vẻ nghiêm túc, ánh mắt nửa nghi ngờ nửa hài hước lưu luyến trên mặt cậu, “Với điều kiện của anh mà nói, mấy năm nay người theo đuổi anh tuyệt đối không ít.
Nhưng anh chưa có mối tình đầu, em đang bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc anh có phải là thẳng nam thật không.”
Khi đối phương hỏi Du Trọng cũng tự hoài nghi, nhưng mà chân tướng rốt cuộc là như thế nào, lúc này cũng không đi theo truy cứu tìm tòi gì thêm nữa.
Hơn nữa, đáp án của vấn đề này bây