Lâm Hòa Tây rời giường đi đánh răng rửa mặt, nhưng không chú ý tới Du Trọng vẫn ngồi im trên giường.
Chờ hắn sửa soạn xong ra ngoài, Du Trọng lại vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Hòa Tây không có việc gì làm, ôm Alaska ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại.
Đánh thắng vài game, Du Trọng vẫn chưa ra khỏi phòng tăm, hắn mới có chút kỳ quái nhìn đồng hồ, nhưng cũng không quá để ý.
Khoảng tám giờ rưỡi, hai người ra khỏi nhà đi tới trường.
Du Trọng hỏi hắn: “Em có sách không?”
Lâm Hòa Tây lắc đầu một cái, vẻ mặt buồn cười hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy em sẽ có à?”
Du Trọng liếc hắn một cái, không nói gì.
Lâm Hòa Tây vẫn có ý đồ giãy dụa: “Đối với tiếng Anh quả thật em một chữ cũng không biết.”
Du Trọng nói: “Anh sẽ lấy đề thi thực tế cho em làm, không hiểu anh sẽ dạy em.”
Lâm Hòa Tây rũ mắt lẩm bẩm: “Em vẫn không hiểu.”
Phảng phất như đã dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, vẻ mặt Du Trọng không thay đổi, “Anh có thể dạy lại từ đầu.”
Lâm Hòa Tây đau đầu thở dài.
Dương Quyển và Triệu Độ thức dậy hơi trễ, thậm chí còn không ăn bữa sáng, bước tới đúng giờ thư viện mở cửa để chiếm chỗ ngồi, chọn một bàn trống trong góc trên lầu ba của thư viện.
Lúc Du Trọng và Lâm Hòa Tây tới thư viện, còn xách thêm đồ ăn sáng cho bọn họ.
Lúc hai người kia ra ngoài ăn sáng, Lâm Hòa Tây ngồi xuống bàn, không có hứng thú quét một vòng trên bàn học, muốn cầm điện thoại ra xem.
Du Trọng ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Cất điện thoại đi.”
Lâm Hòa Tây quay đầu nhìn cậu, cố nén cười khẽ nói: “Anh biết bộ dạng này của anh giống cái gì không?”
Du Trọng hỏi: “Giống cái gì?”
Vai Lâm Hòa Tây khẽ run run: “Giống như hiện tượng giáo viên chủ nhiệm bắt được nghịch điện thoại trong giờ học ở trường trung học bọn em lúc trước.”
Vẻ mặt Du Trọng nhàn nhạt, nhìn hắn không nói lời nào.
Nhận ra có lẽ đối phương hơi mất hứng, lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi nụ cười trên mặt, đàng hoàng chỉnh điện thoại về chế độ rung, chủ động đưa cho Du Trọng, đầy thành ý mở miệng nói: “Anh giữ giùm em.”
Chứng kiến bộ dạng khoe mẽ này của hắn, trong lòng Du Trọng khẽ động, trong đầu nhớ lại những hình ảnh bên giường sáng nay.
Thân thể lại có khuynh hướng xảy ra sự thay đổi mơ hồ, đè xuống suy nghĩ không đúng lúc kia, Du Trọng nhận lấy điện thoại của hắn rồi đặt lên bàn, “Học tiếng Anh đối với em không có chỗ xấu.”
Lâm Hòa Tây nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không có chỗ nào tốt, em đâu đi du học.”
Du Trọng không đồng ý nhướng mày, “Ngộ nhỡ phải ra nước ngoài thì sao?”
Lâm Hòa Tây không trả lời, ngược lại ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn cậu: “Tốt nghiệp là anh phải ra nước ngoài à?”
Du Trọng nói: “Trước mắt không có ý định này.”
“Anh đã không ra nước ngoài, mà anh và em đang yêu nhau, cho nên em cũng sẽ không ra nước ngoài.
Trừ phi –“ Lâm Hòa Tây chống cằm suy nghĩ một lát, rồi sau đó ngước mắt nhìn cậu, giọng như thường: “Trừ phi chúng ta đã chia tay.”
Du Trọng chợt nhíu mày: “Thu hồi những lời này của em lại đi.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây nhẹ nhõm mỉm cười: “Chỉ là giả thiết thôi mà, anh căng thẳng vậy làm gì? Hơn nữa, về phương diện thực tế mà nói, Lâm Viễn Ngụy không thể tốn tiền đưa em ra nước ngoài đâu.” Hắn lười biếng rũ mắt, không để ý lắm: “Đối với nhà họ Lâm mà nói, nhận em vào nhà họ Lâm, lại cho em học tới đại học, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Du Trọng không nói gì, nghe thấy tên Lâm Viễn Ngụy thì đôi mắt tối xuống.
Nhận ra cảm xúc nổi lên trong mắt cậu, Lâm Hòa Tây không để lại dấu vết chuyển đề tài: “Lúc nào thi?”
Du Trọng nói: “Hôm Giáng sinh.”
Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, lại cười híp mắt nhìn cậu, “Nếu như em vượt qua kỳ thi, có phải nên cho em chút phần thưởng gì đó không?”
Du Trọng lại nói: “Nếu em vượt qua kỳ thi, chẳng lẽ không phải công của anh à?”
Lâm Hòa Tây sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương nói rất có lý, song thấy có chút không cam lòng: “Nhưng người chân chính ra sân thi là em chứ đâu phải anh.” Hắn hơi híp mắt, phân tích rõ ràng rành mạch: “Có thể thi qua được hay không, ngoài công lao của anh, còn phải nhìn vào tình hình phát huy của em ở phòng thi nữa chứ, đúng không?”
Du Trọng từ chối bình luận, “Em muốn phần thưởng gì?”
“Gì cũng được.” Hắn một tay chống má, trong giọng nói chứa nụ cười rực rỡ, “Anh muốn em nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi, có phải cũng nên cho em chút động lực ôn tập?”
Du Trọng nghĩ ngợi chốc lát, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt hắn: “Không cần chờ lâu như vậy.”
Lâm Hòa Tây nghi ngờ: “Cái gì?”
Du Trọng: “Chẳng phải em muốn thưởng à? Sau khi thi xong thì có thể cho em.”
Lâm Hòa Tây im lặng hồi lâu, liên tưởng tới chuyện buổi sáng bị đối phương từ chối, ánh mắt nhìn cậu có mấy phần kỳ quái: “Thi xong?”
Bị hắn nhìn không hiểu, Du Trọng khẽ nhíu mày, “Sao? Em không muốn?”
Đắn đo hai giây, Lâm Hòa Tây có chút chần chừ mở miệng: “Không phải anh muốn lấy chuyện đó làm phần thưởng đấy chứ?”
Du Trọng càng nhíu chặt mày: “Chuyện nào?”
Lâm Hòa Tây không trả lời, mà kín đáo nhắc nhở, nói: “Bỏ qua thôn kia thì không có nhà trọ nào nữa đâu.” Cơn nghẹn trong lòng mãi chưa tan đi, hắn bày ra bộ dạng lạnh lùng không vui, “Sáng sớm hôm nay anh dã bỏ lỡ, sẽ không có nữa đâu.”
Du Trọng kịp phản ứng, mi tâm đột nhiên hiện lên mấy phần hài hước, “Trong đầu em toàn là chuyện đó à?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi tức giận, dứt khoát hỏi tới: “Chẳng lẽ anh nói không phải là chuyện lên giường à?”
Du Trọng nặng nề cười một tiếng: “Tất nhiên là không phải.”
Đè cơn tức trong lòng xuống, Lâm Hòa Tây quay mặt đi, tựa như không có ý định nói chuyện với cậu.
Du Trọng duỗi tay khoác lên vai hắn, lòng bàn tay ấn vào mặt hắn, quay mặt Lâm Hòa Tây về bên này, “Từng ngắm tuyết ở phương Bắc chưa?”
Lâm Hòa Tây theo bản năng giật mình, quên luôn mình đang tức giận, lắc đầu nói: “Chưa.”
Mấy năm đầu từ khi ra đời, hắn vẫn sống ở trong vùng duyên hải phía Nam này.
Bây giờ chợt nghe Du Trọng nhắc tới phương Bắc, Lâm Hòa Tây chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lại bổ sung thêm một câu: “Em chưa từng đi mấy chỗ khác, ở đây mùa đông hàng năm cũng không có tuyết rơi, thậm chí em còn chưa từng thấy tuyết, sao mà từng ngắm tuyết phương Bắc được chứ?”
Bất ngờ với câu trả lời của hắn, trong lòng Du Trọng căng thẳng, đôi mắt nhìn hắn sâu thêm mấy phần: “Vậy em muốn đi hay không?”
Lâm Hòa Tây