Sau khi đón Giáng Sinh ở phương Bắc trở về, chỉ còn vài ngày nữa là hết tháng mười hai.
Thầy cô các môn trong học viện cũng bắt đầu thống kê tình hình đến lớp của sinh viên trong học kỳ này, sắp xếp nội dung ôn tập và thi cuối kỳ.
Lâm Hòa Tây cũng không đến Học viện Mỹ thuật học nữa.
Học viện Quốc tế thu nhận những học sinh thế nào thì trong lòng lãnh đạo nhà trường đều biết cả.
Bởi vậy nên thí cuối kỳ hằng năm ở Học viện Quốc tế có thể nói thì bừa cũng qua.
Cơ sở chính hoàn toàn trái ngược lại với Học viện Quốc tế, những kỳ thi lớn nhỏ trong một kỳ đều vô cùng nghiêm ngặt.
Trường tổ chức tuần thi vào tháng một, mặc dù thành tích của Du Trùng tốt nhưng trước ngày thi cũng phải đến thư viện học mấy ngày.
Trong thư viện, Du Trùng ngồi đọc sách chuyên ngành, Lâm Hòa Tây ngoan ngoãn ngồi một bên học tiếng Anh.
Chu Huyên ngồi đối diện nhìn thấy mà tấm tắc lạ lùng, cậu ta lén lút trêu chọc hai người trong nhóm phòng ngủ, quả thực đúng là trường hợp yêu đương kiểu mẫu của sinh viên đương đại.
Ngay cả Triệu Độ và Dương Quyển đều cảm thấy rối rắm, thậm chí trong lúc nhàn rỗi Triệu Độ còn bắt đầu suy nghĩ có nên tìm một người bạn gái học giỏi trước khi thi cuối kỳ để đốc thúc mình học hành chăm
chỉ không.
Thời gian mấy ngày cuối tháng cũng không hẳn dùng để ôn tập cả, vào ngày cuối tháng, sẽ có bắn pháo hoa cùng với hoạt động đón năm mới quy mô lớn của công viên bên sông.
Hai ngày trước Chu Huyên đã
đăng trong nhóm phòng ngủ hỏi mọi người có muốn cùng nhau đến bờ sông đón năm mới không.
Ba người còn lại không có ý kiến gì.
Mỗi năm bên sông đều tổ chức bắn pháo hoa vào những ngày lễ lớn, mà đêm bắn pháo hoa nhất định sẽ gây ra cục diện tắc nghẽn giao thông bên bờ sông, muốn đi ngắm pháo hoa, không có xe thì không về
được trường.
Mặc dù Du Trùng và Chu Huyên có xe, nhưng đón năm mới xong về trường ngay cũng không kịp vào ký túc trước giờ đóng cửa.
Bốn người đã đặt trước phòng có thể ngắm cảnh sông ở khách sạn gần đó.
Du Trùng và Lâm Hòa Tây một phòng, Dương Quyển và Triệu Độ một phòng, chỉ còn mình Chu Huyên lẻ loi một phòng.
Ngày cuối cùng của năm cũ vừa hay vào thứ bảy, chiều ngày hôm đó năm người lái xe đến khách sạn, quyết định nghỉ ngơi hai tiếng trước, tiếp đó mới ra ngoài ăn cơm tối và xem pháo hoa.
Chẳng qua nằm ở khách sạn nghịch điện thoại cũng chán, Chu Huyên lục được hai bộ bài Tây trong phòng, gọi Dương Quyển, Triệu Độ đến phòng Du Trùng và Lâm Hòa Tây đánh bài.
Khi ba người gõ cửa, Du Trùng đang ôm Lâm Hòa Tây ngồi trên giường, áo Lâm Hòa Tây cũng đã bị vén lên đến ngực.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Hòa Tây nhổm người định đứng dậy, Du Trùng đã ấn cậu về giường:
~ Mặc kệ bọn họ đi.
Lâm Hòa Tây cũng không quan tâm đến nữa.
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn bám riết không buông, Chu Huyên cổ ý đứng ngoài hành lang gõ ầm trời.
Cho dù hai người trong phòng vốn định làm gì đó thì giờ phút này cũng bị tiếng ồn ào ngoài cửa quét sạch hứng thú.
Lâm Hòa Tây bò ra khỏi chân anh, Du Trùng đứng dậy mở cửa.
Giây phút cửa phòng mở ra, nhìn thấy ba người Chu Huyên đứng bên ngoài hành lang, sắc mặt Du Trùng chẳng tốt chút nào.
Càng thấy mặt anh khó coi thì Chu Huyên lại càng vui.
Quen Du Trùng bao nhiêu năm nay, ngày nào cậu ta cũng ăn ba bữa cơm, Du Trùng cũng ăn ba bữa, cũng không thấy Du Trùng ăn nhiều hơn một bữa nào, tại sao cậu ta còn độc thân mà Du Trùng đã có vợ
ôm tồi.
Nghĩ đến đây, Chu Huyên phất tay, mang theo hai người phía sau nghênh ngang đi vào trong phòng, tầm mắt lướt qua ga giường trắng nhãn nhúm, rồi giả vờ giả vịt hỏi:
~ Không làm phiền đến chuyện tốt của hai người chứ?
Lâm Hòa Tây ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn cậu ta, cười nhạt một tiếng:
~ Hay là cậu hỏi Du Trùng câu này thử xem?
Chu Huyên làm như không nghe thấy, kéo chiếc ghế dựa ngoài ban công ngồi xuống.
Du Trùng đóng cửa đi vào, khoanh tay đứng trước mặt cậu ta hỏi:
~ Có chuyện gì không?
~ Cũng không có chuyện gì.
- Chu Huyên móc hai bộ bài ra quăng lên giường - Ba thiếu một, có chơi không?
Sắc mặt Du Trùng đã khôi phục bình thường, anh ngồi xuống bên giường, đổ bài ra, quay sang hỏi Lâm Hòa Tây:
~ Em có biết chơi không?
Lâm Hòa Tây bật cười:
~ Biết.
Trong năm người chỉ có mình Dương Quyển không biết đánh, cậu ta xoay người bê chiếc ghế đầu ở góc đến ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Huyên.
Bọn họ không chơi thua tiền mà dán giấy và vẽ rùa lên mặt để thay cho tiền.
Chu Huyên gọi điện cho lễ tân mang bút cùng các vật dụng khác lên, quay sang nhét đống đồ đó vào trong tay Dương Quyển, giao nhiệm vụ cho cậu ta:
~ Ông cắt những mảnh giấy này ra thành sợi dài đi.
Dương Quyển gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi một bên, yên lặng cắt giấy.
Bọn họ chơi đấu địa chủ bốn người.
Ván đầu tiên Triệu Độ làm địa chủ, ba người kia chung một phe.
Triệu Độ không đánh lại ba người, nhanh chóng nhận thua.
Du Trùng hỏi:
~ Vẽ rùa hay dán giấy?
Triệu Độ trả lời