Người trên ghế sô pha đột nhiên tắt TV, đi tới phía sau Đại Bao, người sau cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, ngẩng liếc nhìn anh một cái: “Ván này đánh xong rồi, cậu chơi không?”
“Tùy.”’
Đại Bao đã hiểu ý tứ tùy của anh.
Kết thúc một ván, Chu Thời Diệc thay chỗ Từ Thịnh, cửa trên của Hứa Diễn đã biến thành Chu Thời Diệc, Từ Thịnh ngồi cửa dưới của Hứa Diễn.
Bình thường đánh bài mà ngồi dưới cửa Chu Thời Diệc thì sẽ không ăn được bài ngon, hôm nay vận may của Hứa Diễn dường như không đến, vừa bắt đầu đã cầm bốn năm, một lá bài cũng không ăn được mà còn bị chặn bài nữa.
Anh cầm bài, không biết là đang âm thầm suy nghĩ gì.
Mấy người trên sòng bài nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Thật lâu sau, đắn đo hết lần này đến lần khác, anh ném ra lá bài: “Tam đồng.”
Hai lá bài khiến Hứa Diễn do dự đều là hai lá bài chưa đánh, ván bài này đến cuối chỉ còn lại vài lá, trong tay các nhà cầm bài gì, phán đoán lá bài nào đều đã rõ ràng. Thế nhưng tất cả mọi người đều không đoán được bài trong tay của Chu Thời Diệc, Hứa Diễn chính là sợ sơ ý con pháo của Chu Thời Diệc, con cầm thú này vẫn luôn giữ yên lặng mà cầm bài lớn.
Chu Thời Diệc giơ tay, đẩy một cái, cùng màu.
Hứa Diễn không nhịn được cắn răng, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp.”
Đại Bao ở sau liên tiếp lau mồ hôi, đại ca, cậu đánh bài cùng cầm thú thì cậu nhận đi, lúc tâm tình nó tốt thì còn có thể cho cậu mấy lá, lúc tâm tình không tốt mà không cho cậu pháo thì cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Chuyện đã gặp qua là không quên được, lúc học tiểu học Chu Thời Diệc cũng đã có kỹ năng đầy mình rồi.
Vì vậy trên sòng cậu đã đánh lá gì, ăn lá gì, chạm vào lá gì, cậu ta đều rõ ràng, đương nhiên, cậu muốn có bài gì, trong lòng cậu ta cũng sáng như gương.
Nếu cậu ta thật sự tập trung đánh bài với cậu thì cậu ta có thể để cậu mặc âu phục đi vào, mặc quần lót đi ra, lái BMW đến, cưỡi xe đạp về.
Hứa Diễn thua sạch tiền, có hơi không phục, châm một điếu thuốc rồi cắn răng: “Lại lần nữa.”
Chu Thời Diệc dựa vào ghế, vừa hút thuốc, vừa giải lao, nút áo sơ mi thứ hai mở ra, có vẻ rất lười biếng chán nản.
Đại Bao khuyên Hứa Diễn: “Nếu không thì lần sau đánh tiếp đi.”
Hứa Diễn không chịu, làm sao có thể để lần sau được, trong từ điển của anh ta không có hai chữ lần sau, chuyện hôm nay thì hôm nay xong, hôm nay thua tiền thì hôm nay phải thắng tiền về, vốn dĩ không có chuyện lần sau.
Anh ta vỗ bàn, bảo người ta mau mau đưa tiền đến cho mình, nhưng mà gió tuyết bên ngoài lớn, người đưa tiền bị kẹt trên đường.
Hứa Diễn kêu la mở sòng trước, đợi lát nữa tiền đến rồi tính tiền, trong miệng Chu Thời Diệc ngậm thuốc lá, không để ý nhún vai, ấn nút lệnh xáo bài, hút một hơi thuốc, gạt tàn một cái rồi lại bắt đầu lần nữa.
Hứa Diễn đã giết đỏ cả mắt rồi, tiền đặt cược không ngừng tăng lên, chưa đến hai ván, anh ta còn chưa mang tiền đến đã thua sạch rồi. Không có tiền đánh bài, hơn nữa xưa nay bài bạc thì không nợ, anh ta lại càng không nợ tiền người quen.
Từ Thịnh không đành lòng nhịn tiếp, tiến đến bên tai Chu Thời Diệc, nói: “Bây giờ cậu không bình thường, sao cậu lại nhằm vào A Diễn, nó đắc tội với cậu à?”
Chu Thời Diệc liếc nhìn một cái, nhún vai, không để ý nói: “Không có, vận may tốt.”
Từ Thịnh nói: “Tớ mới biết cậu sao? Không hiểu rõ tại sao cậu lại so đo với nó?”
Chu Thời Diệc lặng lẽ liếc nhìn Từ Thịnh, giọng nói khá bất đắc dĩ nhìn Hứa Diễn nói: “Hay là hôm nay thôi đi, coi như là chơi vui vẻ thôi.”
Nếu như anh không nhắc tới còn được, anh nói như thế thì loại công tử kiêu ngạo như Hứa Diễn sao có thể quên được!
Anh ta nói cái gì cũng không muốn quên.
Từ Thịnh cười gằn, đến gần nói: “Nếu như cậu đi diễn kịch thì ảnh đế cũng không chuyên nghiệp bằng cậu.”
Chu Thời Diệc kéo kéo khóe miệng.
Hứa Diễn không muốn quên, tiền còn chưa đưa đến mà anh ta đã vỗ bàn một cái: “Ngoài cửa tôi còn có chiếc xe.”
Chu Thời Diệc: “Được.”
Từ Thịnh: “……”
Đại Bao: “…..”
Bạn đánh bài: “……”
Lần này Hứa Diễn không muốn đánh mạt chược nữa, anh ta chọn đức châu phốc khắc, đánh loại này dựa vào vận may cộng thêm một chút tâm lý chiến đấu.
Từ Thịnh ho khan hai tiếng nhưng Hứa Diễn lại không hiểu.
Đại Bao không đành lòng nhìn thẳng.
Nói như thế này đi, Chu Thời Diệc đánh bài, cậu chỉ có thể so lớn nhỏ với cậu ta, chỉ đơn thuần dựa vào vận may như vậy thì có lẽ còn có thể thắng hai ván nhưng hễ có một chút tiểu xảo nào thì cậu ta đều có thể thắng cho cậu không còn sót lại chút cặn nào.
Chớ nói đến loại đức châu phốc khắc này còn phải dựa vào chiến thuật tâm lý.
Cầm thú Chu Thời Diệc này,thứ cậu ta am hiểu nhất chính là chiến thuật tâm lý.
Nếu như chơi xúc xắc với cậu ta thì cậu ta có thể chơi chết cậu.
Mấy ván kết thúc, Hứa Diễn có hơi chán nản dựa vào ghế, móc chìa khóa trong túi quần ra, đặt lên bàn, ỉu xìu nói: “A Thịnh, sao người bạn này của anh cái gì cũng có thể chơi vậy? Lai lịch ra sao?”
Lúc đó Chu Thời Diệc đã cầm chìa khóa rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Từ Thịnh nhìn bóng lưng anh, giọng nói có hơi kỳ lạ: “Lai lịch cũng chẳng có gì, học tập rất tốt, thi đại học là thủ khoa khoa học tự nhiên, chuyên ngành đại học thứ hai là máy tính, trò chơi đức châu phốc khắc này nó cũng đã viết qua vài cái lập trình na ná rồi.”
Hai mắt Hứa Diễn tối sầm lại: “Mẹ kiếp, đây là các anh hãm hại tôi nhỉ?”
“Vừa rồi tôi đã ám chỉ cho cậu, chính cậu như kẻ ngu si cứ nhất định phải đến gần.”
……..
Chu Thời Diễn đưa xe của Hứa Diễn cho Đại Bao, bảo anh ta lái về đội làm xe cơ quan, Đại Bao được sủng mà sợ: “Cái xe có bốn cái vòng tròn* này mà làm xe cơ quan thì hai ngày tới tớ sẽ bị người ta tố cáo mất.” (*: biểu tượng của xe Audi là 4 cái vòng tròn lồng vào nhau.)
Chu Thời Diệc khua tay: “Cậu bán lấy kinh phí cho đội cũng được.”
Trán Đại Bao ra đầy mồ hôi, lĩnh về kinh phí lớn như thế đội trưởng còn không túm lấy anh ta để nghiêm khắc tra khảo hay sao.
Chu Thời Diệc không còn cách nào nữa, cái này không chịu cái kia cũng không chịu, muốn làm một chút chuyện tốt đóng góp cho quốc gia cũng không được.
“Tùy cậu làm sao làm đi.” Nói xong anh xoay người rời đi.
Đại Bao gọi anh lại: “Thời Nhất, sao hôm nay cậu lại….. khác thường như thế?”
“Có sao?”
“Xưa nay đánh bài cậu không thật sự muốn thắng tiền của người khác như thế.”
“À, không phải nó nhiều tiền sao, tớ giúp nó tiêu tiền.”
Chu Thời Diệc trở lại lên xe, Từ Thịnh cũng vừa tính tiền xong đi ra, ngồi vào ghế phó lái, mũi như chó mà ngửi ngửi: “Chà chà chà, mùi của phụ nữ.”
Chu Thời Diệc không để ý, khởi động xe.
Bên ngoài gió tuyết lớn, xe bị tuyết phủ hơi lâu nên không lập tức nổ máy ngay.
Từ Thịnh nói tiếp: “Vừa rồi thực sự đi cùng Nguyễn Tầm Tầm hả?”
“Ừ, Trần Kỳ Bối mất tích rồi.”
Từ Thịnh sững sờ: “Sao cô ta lại mất tích.”
Xe khởi động, Chu Thời Diệc xoay vô lăng, nói: “Không biết, chúng ta tìm Tiểu Bạch trước rồi nói.”
Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, khuôn mặt Từ Thịnh bỗng nhiên nghiêm nghị: “Thời Nhất, cậu còn nhớ không, buổi tối hôm kết thúc thi đại học đó, hai chúng ta trốn trên tầng thượng uống rượu, cậu nói cậu có người mình thích rồi, tớ hỏi là ai thì cậu nói chuyện được rồi sẽ nói cho tớ biết.”
Một tay Chu Thời Diệc chống lên trên bệ cửa, một tay xoay vô lăng, hơi dừng lại một chút, xe vụt qua một cái, anh thấp giọng nói: “Ừ.”
“Có phải là Nguyễn Tầm Tầm không?”
Ngoài cửa sổ tuyết trắng rơi đầy trời, cây bạch dương đứng yên hai bên, thân cây kiên cường.
Bên trong xe có sự yên tĩnh kỳ lạ trong chốc lát.
Từ Thịnh cho rằng Chu Thời Diệc sẽ không trả lời mình nhưng ai ngờ, lúc xe chuyển hướng, tay nắm vô lăng của anh đánh một vòng, chỉ nghe anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Anh – vậy mà – lại – nhận – rồi!
Từ Thịnh dường như có thể nghe thấy tiếng cằm mình rơi trên mặt đất.
“Mẹ nó, còn thật sự là cô ta!” Từ Thịnh phiền muộn liếc nhìn anh một cái: “Không thể nào, tớ nhớ rằng tớ đã từng hỏi cậu cảm thấy Nguyễn Tầm Tầm thế nào, cậu nói cậu ghét nhất là con gái vô học, cà lơ phất phơ.”
Chu Thời Diệc lái xe mà chẳng nói câu nào.
Khi đó cũng không có mất mặt như thế này.
Nếu như anh biết tại sao thì đã sớm không phải là kết quả