Đinh Vân Lỗi bị sự hưng phấn làm cho choáng váng đầu óc, làm sao cũng không nghĩ tới mình có thể gặp được người ca cao tại thượng đó, thần tượng một thời, còn đang lải nhải: “Weibo đó đến nay vẫn còn giữ lại, Ngô Thiến nói Weibo đó sẽ vẫn giữ cho đến khi anh trở lại, vì vậy, nam thần anh thật sự không định quay lại sao?”
Nguyễn Tầm Tầm nghe thấy thế thì rơi vào mù mờ, Weibo gì cơ?
Ngô Thiến là ai?
Mà nam chính đến bây giờ cũng không lên tiếng, bóp tắt điếu thuốc, liếc nhìn Đinh Vân Lỗi, ừm một tiếng. Từ Thịnh và Đại Bao trở về, thấy mọi người đều vây quanh nhà bếp thì chen vào: “Làm sao vậy?”
Đinh Vân Lỗi lại lần nữa đánh giá trên dưới hai người bọn họ: “Hai người các anh không phải là POT và 59 đấy chứ?”
Đại Bao và Từ Thịnh là chơi cho vui, thế nhưng không có nghĩa hai người họ không biết thể thao điện tử, bình thường cũng sẽ chơi, chẳng qua là chơi không phải là quá tốt, đi so sánh, Bạch Cẩm Huy chơi coi như không tệ, chẳng qua là vừa bắt đầu anh ta đã không nghĩ đến muốn đi con đường này, xong một trận cũng bỏ đi, không phát triển sâu hơn.
Bởi vì quan hệ với Chu Thời Diệc mà quan hệ giữa bọn họ và POT, 59 tứ đại nam thần cũng không tệ, mấy ngày trước còn gặp, vì vậy có hơi kinh ngạc liếc nhìn Đinh Vân Lỗi.
Đại Bao chen vào, đặt túi xuống, hỏi: “Làm sao? Anh cũng chơi game à?”
Đinh Vân Lỗi gãi đầu một cái: “Trước đây có chơi một thời gian, rồi bỏ một thời gian, sau đó sau khi nhìn thấy anh ấy giành quán quân thì tôi lại đi trên con đường này lần nữa, bây giờ là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.”
Chu Thời Diệc dựa vào tủ lạnh, bóp tắt điếu thuốc, cuối cùng nhìn về phía anh ta: “Chiến đội nào?”
“Cụ Phong.”
Thực lực thể thao điện tử trong nước vẫn chưa mạnh, chiến đội nổi tiếng không nhiều, chiến đội ST trước đây của Chu Thời Diệc được tính là một, còn có một đội nữa là chiến đội TED do POT lập ra.
Còn lại rất nhiều đều là tên lạ.
Giống như Cụ Phong này, bọn họ vẫn chưa từng nghe qua.
Đại Bao không biết phải nói gì, cười khan một tiếng, vỗ vỗ vai anh ta: “Người trẻ tuổi, có giấc mơ là tốt.”
Nguyễn Tầm Tầm đứng ở cửa, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, đây có lẽ chính là thế giới của đàn ông.
Anh có thứ anh thích.
Cô cũng có sự kiên trì của cô, chợt phát hiện cảm giác này rất tốt.
Thế là,
Cô dựa vào khung cửa lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Chu Thời Diệc thay đổi tư thế, khoanh hai tay dựa vào tủ lạnh, ánh mắt chuyển về phía cô: “Đói bụng à?”
Cô lắc đầu một cái, làm mặt quỷ với anh.
Anb ngoắc ngoắc khóe miệng, chợt nhớ tới khoảng thời gian mình vừa đoạt giải quán quân này. Bởi vì mình mà gia nhập thể thao điện tử, người giống Đinh Vân Lỗi không phải là ít.
Anh không nghĩ tới sức ảnh hưởng của mình lại lớn như vậy, sau đó anh cũng có hơi hối hận. Bởi vì câu nói kia của anh mà càng ngày càng có nhiều người, tre già măng mọc.
Thậm chí bất chấp hậu quả.
Con đường này khó đi biết bao nhiêu, chỉ có người đã từng đi qua mới rõ.
Trò chơi này, tốt nhất không nên đụng vào.
Tuổi thọ của thể thao điện tử rất ngắn ngủi, thứ bị hao tổn đều là mấy năm tốt đẹp nhất trong đời, rất nhiều người, thậm chí bỏ ra lúc tốt nhất, nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm ra thành tích gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn người ta mà lo lắng suông.
Vì vậy, nói ra câu nói đó, anh liền hối hận.
Nhất thời kích động, lại không biết đã phá hủy thanh xuân của bao nhiêu người.
Anh nhìn về phía Đinh Vân Lỗi: “Không nghĩ đến từ bỏ sao?”
Lòng bàn tay Đinh Vân Lỗi hồi hộp đến chảy mồ hôi, so với lần đầu tiên thi đấu còn căng thẳng hơn: “Có, nhưng mỗi lần tôi muốn buông tha, vừa nghĩ tới câu nói của anh là cả người tôi liền tràn đầy động lực, vì vậy hôm nay lúc nhận ra là anh, đừng nói là tôi có bao nhiêu kích động, giành được giải thưởng cũng không kích động như vậy!”
Trong lòng Chu Thời Diệc lẫn lộn.
Có thể cho người khác sự cổ vũ lớn như vậy anh cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng vừa nghĩ đến,
Người này, fan này,
Lại đang ngấp nghé bạn gái mình.
Anh liền không nhịn được muốn bóp chết chính mình.
Không có chuyện gì mà tích cực như vậy làm gì?
………..
Chu Thời Diệc bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Đinh Vân Lỗi quyến luyến đi ra ngoài, Nguyễn Tầm Tầm ngồi trên ghế sô pha vẫy vẫy tay với anh ta.
Từ Thịnh mang đế nồi ra ngoài.
Chu Thời Diệc gọi anh ta lại, nhẹ nhàng hỏi: “Lần trước cậu nói muốn ăn gì?”
Từ Thịnh khó hiểu liếc nhìn anh một cái: “Hải sâm chua cay?”
“Mua rồi chứ?”
“Mua rồi, vốn là định rửa xong rồi ăn, làm sao, cậu muốn làm à?”
“Ừ.”
Từ Thịnh có hơi kích động run tay: “Cậu bỗng nhiên tốt với tớ như vậy làm gì?”
Chu Thời Diệc đưa lưng về phía anh ta, không để ý đến anh ta.
Từ Thịnh cảnh giác đến gần: “Nói đi, làm chuyện gì có lỗi với tớ?”
Im lặng một lúc lâu.
Từ Thịnh cảm thấy không đúng, chỉ thấy anh cắt hải sâm xong, bỏ vào trong đĩa, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lạnh nhạt nói: “Tớ và cô ấy ở bên nhau rồi.”
Từ Thịnh hơi sửng sốt: “Sau đó thì sao?”
“Cậu có thành kiến với cô ấy.”
Từ Thịnh hừ lạnh: “Làm sao, cậu lấy hải sâm hối lộ tớ à? Chỉ là một món ăn sao?”
“Không có hứng thú hối lộ cậu.” Chu Thời Diệc nói: “Không thích cô ấy cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng, cô ấy không có hư như cậu nghĩ.”
Từ Thịnh giễu cợt một tiếng: “Cậu nói nghiêm túc sao?”
Chu Thời Diệc nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái: “Tớ nói đùa với cậu lúc nào?”
Từ Thịnh thu lại nụ cười, dừng một chút: “Tớ là nói, cậu và cô ấy ở bên nhau thật sao?”
Anh im lặng rửa tay, quay người khom lưng mở bếp, nhàn nhạt ừm một tiếng.
“Cậu cứ như vậy rơi vào sao?” Từ Thịnh cảm thấy một cơn giận không tên: “Sáu năm, tớ thật phục cậu! Cậu cứ như vậy rơi vào tay cô ấy hả? Tiền đồ gớm! Tớ hỏi cậu, cậu thích cô ấy chỗ nào?”
“Chỉ là thích thôi.”
Mới đầu Từ Thịnh cho rằng, tình cảm của Chu Thời Diệc đối với Nguyễn Tầm Tầm, có lẽ chính là lúc trước từng thích, không được, lần này gặp lại, lòng ngứa ngáy bị khơi lên, nhưng mà chỉ là chấp nhận câu nói không có được chính là tốt nhất kia.
Nhưng anh không nghĩ tới.
Nhớ mãi không quên, tất có vọng lại.
Anh ta nhàn nhạt nói một câu: “Tùy cậu, tớ không có ý kiến.”
Sau đó, quay người đi ra ngoài.
……….
Đinh Vân Lỗi đang ngồi trên ghế sô pha phổ cập cho Nguyễn Tầm Tầm.
“Vì vậy, anh nói anh ấy chính là nam thần khích lệ năm đó, T.O?”
Đinh Vân Lỗi gật đầu, vẻ mặt yêu thích: “Anh ấy là đại thần thể thao điện tử vĩ đại, một huyền thoại của giới thể thao điện tử, dù sao người trong nghề đều rất tôn kính anh ấy, tuy rằng sau này anh ấy rút khỏi có không ít người mắng anh ấy, nhưng tôi vẫn kiên trì làm fan của anh ấy, vì vậy, Tầm Tầm, cô tốt với nam thần của tôi một chút, anh ấy không dễ dàng.”
Nguyễn Tầm Tầm cười cười: “Vậy sau đó tại sao anh ấy lại rút khỏi giới?”
“Không biết, không ai biết nguyên nhân anh ấy bỗng nhiên nghỉ thi đấu cả.”
“Vì vậy, có người tự tổ chức hoạt động thổ lộ‘Vạn nhân tình thư’ sao? Hi vọng anh ấy có thể quay lại?”
Đinh Vân Lỗi ho lên: “Không phải, ôi, nói như thế nào đây…..”
Cô lại hỏi: “Ngô Thiến kia là ai vậy?”
Đinh Vân Lỗi bỗng nhiên không biết giải thích thế nào, bạn gái đương nhiệm của nam thần hỏi tình sử của nam thần, nói hay là không đây?
Anh ta cười ha ha, chọc cười nói: “Ha ha ha ha ha ha ha, tôi có nói Ngô Thiến sao? Ha ha ha ha ha chưa nói mà, người này là ai vậy?”
Nguyễn Tầm Tầm lại không ngốc, dựa vào nét mặt của anh ta là đã biết Ngô Thiến là ai.
Cô nghiêm mặt nói: “Đinh Vân Lỗi.”
Trong lòng Đinh Vân Lỗi run lên, phát hiện cô nàng này bình thường có vẻ tùy tiện, trở nên nghiêm túc thật sự rất đáng sợ…..
“Bạn gái cũ?”
Đinh Vân Lỗi biết không gạt được nữa, ấp úng: “Coi…. Coi là như vậy đi.”
Cái gì gọi là coi là như thế, phải là phải, không phải là không phải, cái gì là coi hay không, mắt Nguyễn Tầm Tầm bốc lửa, đang chuẩn bị lý luận với Đinh Vân Lỗi một phen thì Đại Bao gọi một tiếng: “Ăn cơm ăn cơm.”
Đinh Vân Lỗi thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Được rồi được rồi, cô mau mau đi ăn cơm.”
Chu Thời Diệc nấu ăn thật sự cũng không tệ lắm, giống như lần trước Nguyễn Tầm Tầm ăn mì, mặc dù có hơi khét nhưng mùi vị không tồi, bữa ăn ngày hôm nay hoàn toàn thể hiện rõ tài nấu nướng của anh.
Nguyễn Tầm Tầm thật sự đã lâu không ăn đồ cay đúng khẩu vị như thế, sau khi ăn thoải mái tràn trề thì tranh thủ hỏi: “Đại thần, em hỏi một chút, trên thế giới này có cái gì anh không biết không?”
Chu Thời Diệc đột nhiên nở nụ cười: “Nhiều lắm.”
Nguyễn Tầm Tầm ngẩng đầu: “Cái gì?”
Anh không lên tiếng.
Đại Bao ngẩng đầu lên: “Nó khiêu vũ chắc chắn không có ai vượt qua! Còn có hát nữa.”
Nói đến hát, Đại Bao liền không nhịn được bật cười.
“Đời này, tôi chỉ mới nghe nó hát một lần.”
Đại Bao nghĩ đến lần đó, liền cười đến nghiêng ngả.
Nguyễn Tầm Tầm thăm dò hỏi: “Thế nào?”
Đại Bao nín cười, liếc nhìn vẻ mặt thanh đạm của người bên cạnh: “Dù sao thì đời này không muốn nghe lần thứ hai.”
“Khó nghe như vậy sao?” Nguyễn Tầm Tầm không tin: “Giọng nói anh ấy không phải rất dễ nghe sao?”
Đại Bao: “Giọng nói êm tai không có nghĩa là biết hát.”
“Lạc tone à?”
Không biết hát có lẽ chính là tone có vấn đề.
“Lạc tone sao?” Đại Bao nở nụ cười: “Nó vốn dĩ không có tone để lạc! Đúng không, A Thịnh?”
Đại Bao chọc chọc Từ Thịnh.
Từ Thịnh chỉ nhàn nhạt gật đầu, không lên tiếng, có lẽ là do cuộc nói chuyện trong nhà bếp khiến tâm tình anh có hơi nặng nề.
Đinh Vân Lỗi ngồi ở quầy bên kia cũng nghe thấy bên này đang nhạo báng nam thần, nam thần vẫn tốt, sắc mặt như thường, anh ta liền nghe không nổi nữa: “Con người không ai hoàn hảo, sao có thể cái gì cũng biết, hát lạc tone không phải là quá bình thường sao, hát không lạc tone thì đi hát rồi còn ngồi chồm hổm ở đây làm gì, đúng không? T.O anh giỏi nhất!”
Phụt…..
Chu Thời Diệc vốn là cảm thấy không sao cả, hát khó nghe thì khó nghe, được Đinh Vân Lỗi nói như thế dù sao vẫn cảm thấy trong lòng là lạ, liếc mắt nhìn Đại Bao, nghiêm mặt nói: “Còn ăn nữa không?”
Đại Bao bĩu môi, bận bịu cúi đầu bới cơm.
Nguyễn Tầm Tầm cười cười: “Anh Lỗi, anh có muốn tới ăn một chút không.”
Đinh Vân Lỗi xua tay: “Tôi muốn nam thần một mình mời tôi ăn.”
Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng, ánh mắt mờ ám nhìn Chu Thời Diệc, người sau ho khan lên.
Đại Bao chỉ chỉ đầu, không tiếng động nói: “Fan não tàn.”
…………
Từ Thịnh mang theo chai rượu đi tới cửa sau, vừa vặn gặp Đinh Vân Sam đang giặt quần áo ở đó.
Cô liếc nhìn anh một cái, đuôi mắt hướng về phía chai rượu vang đỏ trên tay anh, lạnh nhạt nói: “Năm trăm, quẹt thẻ hay là tiền mặt?”
Bước chân Từ Thịnh không ngừng lại, “À” lên một tiếng, đi tới thềm đá ngồi xuống, khui rượu uống.
Đinh Vân Sam cảm thấy hôm nay Từ Thịnh có hơi khác thường, nếu như là trước đây, chắc chắn sẽ tranh luận với cô, hôm nay lại khá yên tĩnh khác lạ, nhưng mà cô không định xen vào việc của người khác đâu.
Từ Thịnh quay đầu lại: “Có muốn tới uống một chút không?”
Đinh Vân Sam dừng tay: “Không uống.”
Từ Thịnh ngoắc ngoắc khóe miệng, quay đầu lại, trực tiếp đổ vào miệng.
Đinh Vân Sam liếc nhìn anh, không nhịn được nói: “Rượu vang đỏ uống