Trăng sáng sao thưa.
Sau khi Từ Thịnh nhất thời trầm mặc, lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”
Bởi vì vài giây chần chờ này, trong lòng Giang Dĩnh gần như có thể khẳng định anh vẫn còn cảm giác với mình, chỉ là ngại thể diện thôi, dù sao ban đầu cũng là cô ta nói chia tay. Lúc đó cô ta cũng chỉ là đùa giỡn thôi, ai ngờ Từ Thịnh thật sự chia tay cô ta, cô ta không xuống xe, thấp giọng hỏi: “Mấy năm qua anh có tốt hay không?”
Có phải tất cả sự cửu biệt trùng phùng đều phải dùng câu nói này để mở màn không?
Nếu lúc trước muốn đi, vậy tôi hiện tại có tốt hay không có liên quan gì đến cô đâu?
Anh ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, không nói gì.
Người phía sau lại mở miệng, giọng nói trằn trọc: “A Thịnh, thật ra lúc đó em chỉ giận hờn….”
Cuối cùng Từ Thịnh ngẩng đầu lên, liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn cô ta thiên kiều bá mị*, dáng vẻ kệch cỡm, đột nhiên cảm thấy lúc đầu không phải mình bị mù chứ? Sao lúc trước lại thích cô gái như vậy? (*: Xinh đẹp tuyệt trần.)
Ngàn lần vạn lần anh cũng không nghĩ ra.
Quản gia bên cạnh tận chức, hoàn toàn tự động tiến vào trạng thái cách âm, phảng phất như hình ảnh như vậy đã từng thấy trăm nghìn lần rồi, cũng phải, thiếu gia nhà mình dáng vẻ xuất chúng, có sắc có tiền, con gái đổ xô tới quả thật rất nhiều.
Từ Thịnh không kiên nhẫn phí thời gian với cô ta nữa, hôm nay có thể đưa cô ta về đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, dù sao nửa đêm, ăn mặc hở hang như thế, nếu gặp phải chuyện gì trên đường, trong lòng anh vẫn sẽ áy náy.
Anh nghe cô ta nói hết lời, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Cô có thể đi xuống rồi.”
Giang Dĩnh sững sờ, giọng nói xa lạ, lập tức xô ngã kết luận trước đó của cô ta.
Cô ta hít vào: “Được, hôm nay cảm ơn anh.”
Trong khoảnh khắc cô ta xuống xe Từ Thịnh liền dặn dò chú Ngô lái xe đi, người còn chưa đứng vững, cô ta vừa định xoay người, nói với anh một tiếng tạm biệt, xe đã không còn bóng, ẩn vào trong bóng đêm.
Tay còn dừng ở giữa không trung, cắn răng quay người tức giận lên lầu.
Cũng phải, Từ Thịnh như vậy, làm sao sẽ nhớ mãi không quên một người phụ nữ chứ?
Trên xe, Từ Thịnh ngồi kế bên vị trí tài xế cúi đầu lướt Weibo, chú Ngô liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “A Thịnh, chú nghe nói mấy ngày nữa là Từ tiên sinh về nước rồi.”
Thờ ơ nói: “Hả? Hợp đồng của ông ấy bàn xong rồi sao?”
Chú Ngô lái xe, chuyển hướng: “Hình như vậy, mấy ngày nữa cháu kiềm chế một chút, đừng tiếp tục cà lơ phất phơ như thế, bị ông ấy bắt được thì cháu sẽ nếm mùi đau khổ đấy.”
Từ Thịnh: “Sao lại khai đao với cháu? Hợp đồng không thành sao?”
Chú Ngô lắc đầu: “Cụ thể chú nào có biết, nghe trợ lý Vương nói, tâm tình không tốt lắm, cháu chú ý một chút, đừng lại hai ba câu nói liền rùm beng lên.”
“Sao có thể.”
Chú Ngô ở Từ gia cũng được mười năm rồi, Từ Trường Thành quanh năm ở nước ngoài, trong trường có chuyện gì, cũng đều là chú Ngô đi chống đỡ, cũng coi như là nhìn Từ Thịnh lớn lên từ nhỏ, dù sao chú Ngô cũng lớn tuổi hơn anh, Từ Thịnh cũng luôn đối xử với ông ấy như trưởng bối.
Chú Ngô nói: “Đừng có cười đùa tí tửng, nói với cháu nghiêm túc đấy, mấy năm gần đây cơ thể Từ tiên sinh không tốt lắm, còn đang uống thuốc, cháu phải chú ý một chút.”
Từ Thịnh hơi sửng sốt một chút: “Ừm.”
“Chú nghe trợ lý Vương nói, lần này Từ tiên sinh còn mang theo một người về, cháu đừng có đến lúc mà sặc lên với người ta.”
Từ Thịnh phất tay: “Biết rồi biết rồi!”
*
Nguyễn Tầm Tầm đầu tiên nghĩ đến chính là Tiêu Nam Sinh, cô lập tức gọi điện cho anh ta.
Trong điện thoại giọng nói của Tiêu Nam Sinh rất nhanh đã bình tĩnh: “Cô trước tiên đừng hoảng, làm theo lời tôi.”
Giọng cô ổn định bình tĩnh: “Tôi không hoảng, tôi không hoảng, tôi không hoảng chút nào.”
Tâm lý học nói: Càng cố gắng nhấn mạnh cái gì, chứng minh càng thiếu cái đó.
Hiện tại, cô thiếu bình tĩnh.
Nhưng cô dùng sức nhéo lòng bàn tay mình, ép buộc mình tỉnh táo, không thể rối loạn.
Tiêu Nam Sinh nói: “Bây giờ, cô đưa nó đến bệnh viện tôi, nếu như nó không chịu đi thì đánh nó bất tỉnh rồi kéo cũng phải kéo đi, tôi qua ngay.”
“Được.” Biết phải làm gì, lòng cô hơi yên ổn một chút.
Cúp máy, cô quay lại nhà vệ sinh.
Chu Thời Diệc khom người, cúi xuống bồn cầu, còn đang nôn.
Cô đi tới, vỗ vỗ lưng anh, nhẹ giọng nói: “Em dẫn anh đi bệnh viện nhé?”
Anh khoát tay: “Không sao, sẽ ổn thôi.”
“Đi bệnh viện khám, nếu như không có chuyện gì thì chúng ta về, có bệnh phải chữa, em ở cạnh anh.”
Chu Thời Diệc nôn xong, đi tới trước bồn rửa tay vốc nước rửa mặt, đứng thẳng dậy, nhìn vào trong gương, cô đứng ở phía sau chạm vào vai anh, anh cười khẽ: “Được.”
Nguyễn Tầm Tầm thở phào nhẹ nhõm, đi lấy áo khoác và túi, lại choàng khăn choàng cổ cho Chu Thời Diệc, choàng vài vòng, từ mũi trở xuống đều che kín, sau đó đỡ anh xuống lầu bắt xe.
Dưới chiếc khăn choàng cổ đen, anh có vẻ rất trắng.
Lúc hai người đến, Tiêu Nam Sinh đã có mặt, đưa Chu Thời Diệc vào khám gấp, Nguyễn Tầm Tầm chạy lên chạy xuống đi đăng ký nộp tiền.
Tiêu Nam Sinh ở chỗ ngoặt hành lang gọi điện thoại: “Bác sĩ Lâm, là tôi, ừ, đúng đúng, lần trước anh khám…. Là em trai tôi, thật là ngại….. cuối năm còn quấy rầy anh, được được…. tôi ở phòng khám bên này.”
Nguyễn Tầm Tầm đứng trên bậc thang, nghe anh ta gọi điện.
Sau khi hắn cúp máy, nhìn cô vẫy vẫy tay, cô đi tới.
“Nó đau dạ dày cô biết không?”
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Tiêu Nam Sinh còn nói: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
“Anh ấy uống rượu với người ta.”
“Nó đã bao nhiêu năm không uống rượu rồi, sao lại uống với người ta?”
Nguyễn Tầm Tầm vừa muốn nói thì bên trong có người gọi cô.
Tiêu Nam Sinh liếc nhìn cô một cái: “Cô đi vào trước đi, nó đang gọi cô.”
Cô hơi cúi người, gật đầu.
Vừa mới đi vào, Chu Thời Diệc nói với cô: “Anh còn muốn nôn, em dìu anh đến nhà vệ sinh.”
Cô đi tới đỡ anh, đi về phía nhà vệ sinh.
30 Tết người trong bệnh viện cũng không nhiều, hành lang yên tĩnh tối đen, chỉ có vài chiếc đèn mờ nhạt.
Chu Thời Diệc vòng tay ôm cô vào trong lòng: “Anh không sao rồi, em không phải sợ.”
Từ nãy đến giờ, tuy rằng trên mặt bình tĩnh không nhìn ra được gì, nhưng cả người cô đều đang run, Chu Thời Diệc chạm vào cô là có thể cảm nhận được thật sự cô cả người đều đang run rẩy.
Chỉ có anh có thể nhìn ra, sự sợ hãi trong đáy mắt cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Chu Thời Diệc vẫn trắng bệch, chỉ là tinh thần đã khôi phục một chút, sờ sờ mặt cô: “Vừa rồi em vẫn không dám nhìn anh, em rất sợ, sợ anh chết sao?”
Vừa rồi ở trên xe taxi, nhìn đèn neon và đường phố lướt qua.
Chu Thời Diệc yên tĩnh dựa vào vai cô, nhắm hai mắt, cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy lông mi thật dài, cả người yên lặng, chỉ có một chỗ là hơi run nhè nhẹ, cô thoáng hơi an tâm một chút.
Nhưng những tcảm xúc trong lòng đó lại đang không ngừng dâng lên.
Cô đứng đó như một đứa trẻ phạm lỗi.
Anh mở rộng hai tay ôm lấy cô, để cô vùi đầu trước ngực mình, cúi đầu,