Gió tháng hai tuy rằng lành lạnh nhưng không đến mức lạnh thấu xương, cũng pha thêm một chút hơi thở nhẹ nhàng, trong không khí ngập tràn hương cỏ xanh.
Chu Thời Diệc vừa mới đậu xe xong, lúc cầm chìa khóa đi vào tòa nhà, bên cạnh bồn hoa có một bóng người đang đứng.
Anh dừng lại, hai tay cho vào túi, sau đó ánh mắt nhìn người kia. Người đứng bên cạnh bồn hoa tựa như có chút buồn chán, lơ đãng quay đầu lại thoáng nhìn đã nhìn thấy bóng anh, sau đó cất bước đi về phía anh.
Hứa Diễn đi tới trước mặt anh: “Thời Nhất.”
Ánh trăng chiếu xuống, không có nhiệt độ, so với gió càng lạnh hơn.
Ánh mắt Chu Thời Diệc nhìn anh ta cũng không có độ ấm, so với ánh trăng này còn lạnh hơn, Hứa Diễn mặc áo sơ mi đen, gần như là hòa làm một thể với bóng đêm, trước ngực có hình con chim ưng màu trắng, răng dài ngũ trảo, đi về phía anh.
Hứa Diễn đi tới trước mặt anh, Chu Thời Diệc cao hơn anh ta một chút, lúc nói chuyện phải hơi giương mắt lên: “Tôi có lời nói với anh.”
Chu Thời Diệc nhàn nhạt ừm một tiếng.
*
Thời tiết phảng phất như hợp với tình hình, cuồng phong gào thét, cây cối bị thổi chập chờn liên tục, lá cây ào ào bay xuống, cỏ non trong bồn hoa thật vất vả mới mọc ra được đã bị nước mưa trong nháy mắt giội cho rủ xuống.
Có người rời đi trong mưa gió.
Có người trong mưa gió bước vào cửa.
Chu Thời Diệc vứt chìa khóa, cởi áo khoác, vọt thẳng vào nhà tắm, mở vòi sen, cột nước trút xuống, tiếng nước cùng tiếng mưa bên ngoài lẫn vào làm một thể.
Anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Tóc ướt nhẹp, nước như hạt châu óng ánh long lanh chảy xuống, áo sơ mi đã ướt đẫm dính sát vào người, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể.
Anh mở từng hạt nút từ dưới lên, lộ ra lồng ngực gầy gò.
Đầu óc tựa hồ còn chưa quay lại, trái tim tựa như còn đứng trong mưa gió dưới lầu.
“Tống Tiểu Bảo xảy ra bất trắc là đả kích rất lớn đối với cô ấy, nửa năm đó, chú Nguyễn nhốt cô ấy trong nhà, cô ấy không ăn không uống không ngủ, thậm chí cô ấy còn không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, chỉ có đau, kích thích mới có thể làm cho cô ấy tỉnh lại, vì vậy vết thương trên cổ tay cô ấy ngày càng nhiều, vết thương cũ kết vảy, lại thêm vết thương mới. Ai nói gì cũng vô dụng, chú Nguyễn không có cách nào.”
“Đến nay cô ấy cũng không dám đi thăm Tống Tiểu Bảo một chút.”
“Sau khi Minh tỷ nhập viện không lâu, cô ấy khi đó vừa mới lên năm nhất, tôi hỏi mẹ tôi địa chỉ, mỗi tháng cô ấy đều sẽ đi đến bệnh viện, không dám vào phòng bệnh, chỉ ngồi trên ghế dài dưới lầu, sau đó mỗi tháng gửi tiền vào tài khoản của Minh tỷ, tiền cô ấy cho Minh tỷ là sạch sẽ, không phải tiền của Nguyễn Minh Sơn, có một ít là mẹ cô ấy để lại, có một ít là trước đây cô ấy làm người mẫu quảng cáo kiếm được.”
Chu Thời Diệc cởi áo sơ mi, bắt đầu tháo thắt lưng.
“Báo cáo bệnh tâm thần của Minh tỷ là do mẹ phát hiện ra, mẹ tôi biết cô ta dựa vào việc con trai chết để giả ngây giả dại trốn những người mấy năm này đang tìm cô ta, thậm chí, có người nói, ống truyền oxy của Tống Tiểu Bảo cũng là tự tay cô ta rút, nhưng theo quản chế của bệnh viện, cũng chỉ có thể xem thời gian, Minh tỷ xuất hiện ở bệnh viện, có phải là tự cô ta làm hay không thì không thể nào biết được, huống chi, bây giờ Minh tỷ chết rồi. Những điều này, tôi cũng là biết được trong một lần vô tình, sau khi biết được, tôi đã muốn nói cho cô ấy biết, Minh tỷ không có chuyện gì, cái chết của Tống Tiểu Bảo không liên quan đến cô ấy, cô ấy không cần giúp đỡ, cũng không cần làm thuê gửi tiền cho cô ta. Nhưng mẹ của tôi nói, chuyện của Tống Tiểu Bảo quả thật cô ấy có trách nhiệm, gửi tiền là cách thức giúp đỡ duy nhất mà cô ấy có thể làm để cứu rỗi chính mình.”
“Chú Nguyễn rất thương cô ấy, nếu hai người thật sự kiên quyết muốn ở bên nhau, ông ấy chính là dù có liều mạng đối đầu với mẹ tôi cũng sẽ tác thành cho hai người.” Lúc Hứa Diễn nói câu này, cố ý liếc mắt nhìn anh, người sau từ đầu đến cuối không có vẻ mặt gì: “Anh thì tôi không biết, nhưng Tầm Tầm…. Con người cô ấy chính là như vậy, một cỗ nhiệt huyết, lúc yêu một người thì phấn đấu quên mình, cái gì cũng có thể hi sinh vì đối phương, nhưng thật ra đã từng chịu đựng cũng đã chịu đựng rồi. Lúc trước khi cô ấy thích Lý Xuyên cũng như vậy, ồn ào so với anh còn dữ hơn.”
Nói thật, trạng thái bây giờ của Nguyễn Tầm Tầm rất bình tĩnh, không khóc không náo, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra gì cả.
Chu Thời Diệc đứng dưới vòi sen, trên người không một mảnh vải, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, xuôi theo đường nét của anh, lồng ngực, bụng dưới săn chắc…..
Lời nói trong đầu như ma chú, gạt không đi, anh xoa xoa mặt.
“Lý Xuyên anh biết chứ? Cô ấy có từng nói với anh không?”
“À, hẳn là không, lúc cô ấy thích Lý Xuyên, tôi thích cô ấy; lúc cô ấy thích anh, tôi vẫn thích cô ấy, thật ra tôi cũng không chờ đợi cô ấy, thời gian có thể để tôi gặp được người khiến tôi động lòng, nhưng có lúc tình yêu không phải cứ động lòng là được, phải thích hợp.”
“Lý Xuyên là gia sư Nguyễn Minh Sơn mời cho cô ấy, lớn hơn cô ấy chín tuổi, khi đó dì Nguyễn mới vừa mất, Lý Xuyên ở bên cạnh cô ấy một quãng thời gian dài, có lẽ là thích vào lúc đó, anh biết con người cô ấy dứt khoát, biểu lộ cõi lòng với Lý Xuyên, Lý Xuyên cũng chỉ cười cười, một cô gái còn nhỏ như cô ấy nào biết cái gì gọi là tình yêu, sau đó chú Nguyễn cũng biết, kết thúc thỏa thuận với gia sư. Lý Xuyên không tiếp tục dạy cô ấy nữa, Nguyễn Tầm Tầm ầm ĩ rất dữ, tuyệt thực, nửa đêm trốn ra ngoài đi tìm Lý Xuyên. Tôi nhớ lúc đó Lý Xuyên thuê một cái nhà trong tiểu khu gần Nhất Trung.”
“Lúc Nguyễn Tầm Tầm học năm hai thì anh ta kết hôn.”
Lý Xuyên, Chu Thời Diệc nhớ rõ người đàn ông đó.
Lúc hắn học cao trung người đó thuê nhà ở tầng đối diện nhà Chu Thời Tĩnh thuê.
Cụ thể dáng vẻ của Lý Xuyên ra sao thì anh đã không còn nhớ nữa.
Chỉ nhớ rõ có một buổi chiều năm cao tam, lúc anh chơi bóng xong về nhà tắm rửa, khi đứng ở hành lang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy sát vách truyền đến tiếng gào thét lờ mờ, kìm nén lúc ẩn lúc hiện.
Anh sững sờ, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Vào cửa, còn có thể nghe thấy giường sát vách phát ra tiếng đung đưa “Kẽo kẹt.”
Tâm tư thiếu niên mẫn cảm.
Sau đó chính là vào ngày đó, lúc đang tắm, qua khe cửa sổ, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt vô tội.
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời tùy ý chiếu lên đầu cô, chiếu lên người cô, giống như là trắng đến phát sáng.
Khi đó, bị sự tức giận và xấu hổ tràn ngập trong đầu, bây giờ nhớ lại, khi đó mặt cô là trắng bệch.
Nước ấm dần dần nóng lên, trong nhà tắm khói nước hừng hực, Chu Thời Diệc hơi ngửa mặt lên, nước xối lên mặt anh, không mở mắt nổi.
Còn có một lần.
Chính là buổi tối hôm sinh nhật anh, Nguyễn Tầm Tầm hôn anh xong bỏ chạy, lúc anh xoay người lại, nhìn lấy Lý Xuyên dắt một người phụ nữ đứng sau lưng anh.
Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy.
Có một số việc, anh thậm chí không muốn nghĩ sâu hơn.
Chu Thời Diệc tắt nước, tiếng nước im bặt đi, tay anh nắm thành quyền, chống trên vách tường, cúi đầu.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi còn chưa ngừng, bên tai chỉ có câu nói kia:
“Lý Xuyên ly hôn rồi.”
“Bất kể là anh, hay là Lý Xuyên, cũng không hợp với cô ấy.”
Toàn bộ quá trình Chu Thời Diệc đều không nói chuyện, hai tay cho vào túi, dáng người đứng thẳng.
Hứa Diễn đã nghĩ đến nhiều loại phản ứng của anh, tức giận, đánh mình, thống khổ….
Nhưng anh ta không nghĩ đến toàn bộ quá trình Chu Thời Diệc không nói một lời, cũng không quay đầu rời đi, chỉ yên lặng lắng nghe anh ta nói, cuối cùng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nói xong chưa?”
Hứa Diễn hoàn toàn sửng sốt: “Xong….. rồi.”
Sau đó anh biểu hiện lạnh nhạt nói ra một câu, rồi quay người rời đi.
Hứa Diễn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta chợt phát hiện, hình như không có gì có thể đánh ngã được người đàn ông này.
Cũng sâu sắc lĩnh hội được một điều:
Người thật sự ưu tú hơn mình, là không có thời gian cho loại như mình.
Anh ta thậm chí còn mơ hồ với mục đích của việc mình chạy tới đây nói những chuyện này cho Chu Thời Diệc nghe.
*
Khi Nguyễn Tầm Tầm về nhà, Nguyễn Minh Sơn hiếm thấy cũng ở nhà.
Đèn phòng khách sáng rõ, Nguyễn Minh Sơn ngồi trên ghế sô pha xem TV, ngẩng đầu nhìn cô một chút: “Về rồi à?”
Nguyễn Tầm Tầm nhàn nhạt ừm một tiếng rồi quay người lên lầu.
Tựa hồ không có lời dư thừa muốn nói với ông.
Nguyễn Minh Sơn quay đầu lại, tầm mắt vẫn chăm chú lên TV, thật ra đã nghe không vào một chữ.
Mãi đến khi trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa “Ầm” một cái, ông mới lấy tay lau đi khóe mắt.
Một lát sau, cửa phòng lại bị mở ra, Nguyễn Tầm Tầm thay đồ ngủ đi xuống lầu.
Cô đi tới trước mặt ông, ném một tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn: “Bố còn bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Minh Sơn đầu tiên là sững sờ.
Cô gần như là gằn từng chữ một: “Tất cả tài sản, những bảo bối đồ cổ kia của bố gộp lại tất cả.”
Nguyễn Minh Sơn do dự báo một chuỗi số.
Nguyễn Tầm Tầm khịt khịt mũi, mở mắt ra: “Lấy toàn bộ số tiền đó quyên góp đi, quyên góp cho viện mồ côi, cuộc sống sau này, con nuôi bố, con không đi học nữa, chúng ta ra nước ngoài.”
Trong mắt Nguyễn Minh Sơn già nua, viền mắt đầy khiếp sợ.
Có thể, đến bây giờ ông cũng không dám tin những lời này.
Cô hít một hơi, không dám dừng lại vì sợ nước mắt chảy xuống: “Chẳng lẽ muốn con nhìn bố đi tù, hay là nhìn bố đi chết?”
Nguyễn Tầm Tầm đẩy thẻ qua: “Mấy ngày tới bố liền xử lý đi, trong thẻ này là tiền con để dành, chỉ có bấy nhiêu, chờ đến khi ra ngoài, con sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”
Nói xong, cô quay người lên lầu.
Đi được hai bước, bước chân dừng lại, không quay người lại: “Mấy ngày tới, con có việc, không ở nhà.”
Nguyễn Minh Sơn gật đầu, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống: “Được.”
*
Ngày hôm sau, Chu Thời Diệc tan làm quay về, trước cửa có một người ngồi xổm cùng với một túi hành lý nho nhỏ.
Nguyễn Tầm Tầm ngồi dưới đất, cong chân, hai tay vòng lại, vùi đầu vào đầu gối, anh hít một hơi, mở mắt ra.
Một lát sau, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, cúi người xuống, xoa xoa đầu cô: “Ngồi xổm ở đây làm gì?”
Nguyễn Tầm Tầm tựa hồ là ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy anh thì cong cong khóe miệng, giọng nói mang theo sự lười biếng khi mới tỉnh ngủ: “Anh về rồi à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Cô muốn đứng lên, có lẽ là ngồi lâu nên đầu có chút choáng, bỗng chốc không đứng dậy được, lấy tay đưa về phía anh: “Dìu em một chút.”
Tay trắng nõn, nhẹ nhàng nắm chặt, mềm đến kỳ lạ.
Chu Thời Diệc nắm tay kéo cô dậy, cả người cô bị anh kéo lên, trong nháy mắt đứng thẳng, lập tức nhào tới, ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh, chôn đầu trong ngực anh: “Thời Nhất, em nhớ anh.”
Sau đó từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sương mù, đều là nước, mềm mại: “Anh có nhớ…..”
Còn lại hai chữ đã bị Chu Thời Diệc nuốt vào miệng.
Anh đẩy cô lên tường, sau đó cúi đầu hôn cô.
Nhớ đến mức anh sắp điên rồi.
Chu Thời Diệc vừa hôn cô vừa móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó đẩy cô vào, nhấn cô trên tường, một tay kéo hành lý ngoài cửa, tiện tay đẩy bên cạnh một cái, đóng cửa lại.
Một phòng yên tĩnh.
Thế giới hình như đã yên tĩnh rồi, cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào khác.
Chỉ có nhịp tim hòa quyện, cùng với sự trằn trọc.
Nguyễn Tầm Tầm hôn đáp lại anh, nhiệt liệt, điên cuồng, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng anh.
Có lẽ là hai người đã dùng khí lực cả đời để hôn đối phương, so với bất kỳ lần nào trước kia cũng nhiệt liệt hơn, điên cuồng hơn.
Sắc trời dần dần chìm xuống.
Bên trong phòng đột nhiên sáng lên.
Có người mở công tắc trên tường.
Hai người dây dưa ở cửa, Chu Thời Diệc khom người, môi dừng trên cổ cô, khàn khàn: “Lần này muốn bật đèn rồi sao?”
Nguyễn Tầm Tầm ngước đầu lên, ngón tay xuyên qua tóc anh: “Muốn nhìn anh thật kỹ.”
Anh cúi đầu lần nữa, một đường hôn đi.
Nguyễn Tầm Tầm đẩy anh ra, xoay người, nhấn anh trên tường: “Lần này, để em.”
Sau đó, ở trước mặt anh cúi đầu xuống, kéo dây kéo….
Đàn ông cũng cần khơi gợi, giống như hiện tại.
Cảm giác kia giống như lợi dụng sức gió trên biển bao la bát ngát, một chiếc thuyền cô độc lật đổ tất cả sóng biển, đi trong gió, trong mây, trong sương.
Mà đại dương mênh mông này, chỉ có anh có thể điều khiển được.
Cô chính là đại dương mênh mông của anh.
Anh chỉ là chiếc thuyền cô độc của cô.
Không có chiếc thuyền cô độc, cô vẫn là biển cả.
Mà thuyền cô độc không còn biển rộng.
Cũng không có cách nào di chuyển được, chỉ có thể đứng một chỗ, từ đây không còn ý nghĩa tồn tại nữa.
Xong việc.
Hai người dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Nguyễn Tầm Tầm ôm chăn, dựa vào vai Chu Thời Diệc:
“Thời Nhất.”
“Hả?”
“Thời Nhất”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
“Thời Nhất.”
“Ừ.”
Cô một lần lại một lần gọi tên anh, anh cũng không thấy phiền mà trả lời tất cả.
Mãi đến khi, một lần cuối cùng.
“Chồng à.”
“Ừ.” Phản xạ có điều kiện.
Chu Thời Diệc ngẩn người, hơi nhếch khóe miệng.
Nguyễn Tầm Tầm hài lòng nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh gọi em một tiếng vợ đi?”
Anh quay đầu, cúi xuống liếc nhìn cô một cái, thấy cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không hề nói gì, lại quay đầu đi.
Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, biết anh sẽ không gọi nên cũng không để ý: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào nhỉ?”
“Không nhớ rõ nữa.” Cổ họng anh hơi ngứa, muốn hút thuốc, đã rất lâu không hút rồi, nhịn một chút, sự cưỡng chế này có vẻ nghiện: “Em thì sao?”
Nguyễn Tầm Tầm suy nghĩ một chút: “Lúc anh cứu em.”
Chu Thời Diệc liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lần nào?”
Là lần ở bệnh viện, hay là ở Mi Ổ?
“Anh đoán xem?”
Chu Thời Diệc hừ một tiếng, quay đầu.
Anh vén chăn lên, cơ thể nhẵn bóng chui ra ngoài, Nguyễn Tầm Tầm nhìn theo sống lưng thẳng tắp của anh, vân da rõ ràng, sau đó anh đi vào nhà vệ sinh, mở vòi sen, trên người là dòng nước chầm chậm.
Cô nở nụ cười: “Lẳng lơ.”
*
Kim đồng hồ ở phòng khách đã chỉ về tám, chín giờ.
Hai người còn chưa ăn cơm tối, Chu Thời Diệc tắm xong thay quần áo rồi hỏi cô: “Ăn gì?”
Nguyễn Tầm Tầm còn nằm trong chăn, lười biếng chậm rãi xoay người, khuỷu tay chống lên gối, bàn tay chống đầu: “Anh làm.”
Anh mặc áo thun trắng cùng một quần dài màu xám đậm bằng bông nhàn nhã tựa ở cửa phòng ngủ, khoanh tay: “Trong nhà không còn gì có thể nấu.”
“Chẳng phải dưới lầu có siêu thị sao, đi mua một ít.”
“Giờ này không mua được thức ăn mới.” Vẻ mặt Nguyễn Tầm Tầm biểu lộ dựa vào cái gì, Chu Thời Diệc cảm thấy không cách nào khai thông cho cô thì không giải thích nữa, cầm lấy ví tiền và chìa khóa, quay người xuống lầu, dặn dò: “Em có thể dậy đi tắm, anh đi xuống xem một chút, nếu có người gõ cửa thì nhìn kỹ rồi mới mở cửa, người lạ không được mở.”
Cô cười vẫy tay một cái: “Mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh.”
Chu Thời Diệc chạy tới cửa, nghe thấy lời của cô thì hơi sững sờ, quay người cầm lấy áo khoác trên sô pha rồi mới đi ra khỏi cửa.
Toàn bộ tiểu khu chỉ có một cửa hàng tiện lợi khá lớn có chợ thức