Bệnh viện Trung Lợi.
Nguyễn Tầm Tầm nằm trên bàn mổ, nói chuyện với bác sĩ câu được câu không: “Anh tới đây làm việc được bao lâu rồi?”
“Một năm.” Bác sĩ nam cũng không ngẩng đầu lên, chìa tay sang bên cạnh: “Kẹp.”
Ánh mắt Nguyễn Tầm Tầm hơi phức tạp nhìn anh ta: “Một năm mà anh có thể làm phẫu thuật phức tạp như thế à?”
Bác sĩ nam nhận lấy cái kẹp kẹp lấy cái kim rút ra, liếc nhìn cô một chút, cảm thấy buồn cười, chỉ là khâu vết mổ lại thôi, có thể có bao nhiên phức tạp chứ?
“Cũng không phải là rất phức tạp.”
Nguyễn Tầm Tầm lại hỏi: “Sẹo có sâu đến khó coi không?” Hỏi xong thì chính mình cũng cảm thấy buồn cười, trên cánh tay có nhiều sẹo mờ như vậy, còn ngại nhiều thêm một cái à?
Y tá bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa chen miệng nói: “Bác sĩ Tiêu rất lợi hại, trước kia từng làm nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của trường Đại học California, sau này học xong về nước, lần đầu tiên cầm dao mổ còn đẹp hơn mấy bác sĩ lâu năm. Khâu lại thì nhất định là sẽ có sẹo, nhưng cô yên tâm, sẽ không quá sâu, thời gian lâu sẽ mờ đi.”
Cô “À” lên một tiếng, trên cánh tay đau xót, cả người đổ mồ hôi, cắn răng chịu đựng, tiếp tục tìm đề tài phân tán sự chú ý: “Anh đẹp trai như vậy, bệnh viên các anh nhất định là có rất nhiều cô gái thích anh nhỉ?”
Tiêu Nam Sinh phát hiện ra bệnh nhân này thật sự là có hơi nói nhiều: “Không biết.”
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn y tá bên cạnh, chỉ thấy cô ta mắc cỡ cúi thấp đầu, liền nói một cách đầy sâu xa: “Nhất định là rất nhiều.”
Tiêu Nam Sinh không tiếp tục để ý đến cô nữa, giọng nói trầm thấp, phân phó y tá: “Chỉ.”
Y tá cúi đầu thấp hơn, không biết là thẹn thùng hay là không tìm thấy chỉ nữa.
Trong lòng Nguyễn Tầm Tầm đã rõ rồi, tiếp tục hỏi anh ta: “Vẫn chưa có bạn gái chứ?”
“…… Kẹp.”
“Thích mẫu phụ nữ nào?”
“….. Nhíp.”
Cô nhìn mắt y tá: “Tóc dài? Tóc ngắn? Dịu dàng ít nói?”
“…… Khăn.”
Y tá càng đỏ mặt hơn.
Chờ đế khi vết thương trên cánh tay cô đã hoàn toàn được xử lý xong, Tiêu Nam Sinh quay người đi rửa tay, một lát sau, anh lại quay lại, cầm lấy khăn lông đã chuẩn bị trên bàn mổ, nhìn cô nói: “Không muốn để lại sẹo thì mấy ngày nay phải ăn đồ loãng một chút, nếu như vết thương ngứa thì có nghĩa là đang lên da non, không được gãi, nếu không sẽ rất dễ nhiễm trùng, bây giờ tôi giúp cô xử lý vấn đề trên chân.”
Anh cúi người, nhìn cái khăn bọc lấy chân cô, nhìn cô, nói tiếp: “Mắt cá chân bên phải phải đắp thạch cao, khoảng thời gian này không thể vận động mạnh, chú ý nghỉ ngơi, ăn đồ ăn loãng là được.”
“……..À.”
Tiêu Nam Sinh cúi đầu nắm chặt chân cô: “Đúng rồi, cô vừa hỏi tôi cái gì?”
“Có bạn gái chưa?”
Tiêu Nam Sinh đột nhiên cười lên: “Cô đoán xem.”
“Cái này sao đoán ra được.”
Sức lực trên tay dần tăng lên: “Răng rắc.” một tiếng, đau đến khó nhịn, chỉ nghe anh ta chậm rãi nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Hình như xương đã lập tức trở về vị trí cũ, đau đớn cũng giảm đi.
Cô nhìn vào mắt y tá bên cạnh, gương mặt kinh ngạc và thẫn thờ, lắc lắc đầu.
Tội lỗi tội lỗi…..
Tiêu Nam Sinh ngồi dậy, khuôn mặt lại khôi phục lại sự bình tĩnh: “Nằm viện một tuần để quan sát.”
Nói xong, Tiêu Nam Sinh dặn dò y tá đưa cô đến phòng bệnh, quay người rời đi, lại bị Nguyễn Tầm Tầm gọi lại.
“Tôi có thể đề xuất vài ý kiến với anh không?”
Tiêu Nam Sinh: “Cái gì?”
Cô nhịn đã lâu, cuối cùng nói: “Có phải chất lượng thuốc tê của bệnh viện các anh có vấn đề không? Tại sao mới nửa tiếng đã không còn tác dụng nữa?”
Mẹ kiếp, một cái kim châm này đã châm cô đến cả tim gan đều đau đó.
…..
Cửa phòng mổ vừa mở ra, Trần Kỳ Bối chờ trước cửa lập tức vọt lên: “Tầm Tầm, cậu sao rồi? Có sao không?”
Nguyễn Tầm Tầm vẫy tay, một cuộc giải phẫu đã tạo ra cảm giác như sắp giải thoát, một câu nói cũng không nhiều lời.
Quay về phòng bệnh, chỉ còn hai người các cô.
Nguyễn Tầm Tầm ngửa mặt nằm trên giường bệnh màu trắng, đùi phải được bó thạch cao treo trên không trung, chân trái gác bên mạn giường, trắng mịn thon dài, nhìn thoáng qua một cái liền mất tập trung. Trần Kỳ Bối cúi đầu ngồi bên giường, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, tớ thật sự không biết sẽ như vậy, bố tớ vay nặng lãi đi đánh bài, mất hết vốn liếng, trái lại còn thiếu nợ một khoản nợ lớn, bọn họ buộc tớ hôm nay phải trả ba vạn, tớ hết cách rồi, chuyện của bố tớ chỉ có tớ và cậu biết, tớ chỉ có thể xin cậu giúp đỡ, xin lỗi, tớ thật không biết bọn họ sẽ như vậy…. chân của cậu….. ô ô ô….. mấy ngày nữa là đến lễ kỉ niệm thành lập trường rồi, đến lúc đó cậu phải làm sao bây giờ?”
Chẳng qua là cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao bố cậu lại vay nặng lãi của bọn họ?”
Trần Kỳ Bối sững sờ: “Ai?”
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Mấy người đàn ông kia, người đàn ông đạp tớ ác nhất, cậu không có ấn tượng gì sao?”
“Cậu nhận ra à?”
“Ừ. Người đó đã tới trường học mấy lần, tớ có ấn tượng. Hẳn là bạn của Trương Man?”
“Trương Man?”
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, gió lạnh xào xạc, một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, bồng bềnh đong đưa, dừng lại trên bệ cửa trong chốc lát, gió lại nổi lên, rơi xuống, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Giọng nói của cô không có tâm tình gì: “Ừ, không sao rồi, cậu về trước đi, nói với Đại Bảo và Vi Vi một tiếng, chắc họ lo lắng chết đi được rồi.”
Ngày hôm qua cô vừa vào cửa đã bị người ta ném điện thoại, mà điện thoại của Trần Kỳ Bối đã sớm bị bọn họ ngâm trong ly rượu.
Trần kỳ Bối khóc sướt mướt rời đi, phòng bệnh trống rỗng nháy mắt lại yên tĩnh lại.
Cô tựa đầu lên giường, nhìn cái chân bó thạch cao của mình đến xuất thần.
……
Bệnh viện Trung Lợi là một bệnh viện tư nhân, Tiêu Nam Sinh là một trong những cổ đông, người khám bệnh ở bệnh viện công cũng không có nhiều như vậy. Ngày hôm qua anh trực đêm, vốn dĩ ban ngày hôm nay nghỉ ngơi, nhưng mấy ngày trước cãi nhau với vợ, cũng không muốn về nhà, dự định ở bệnh viện chơi bóng, nghỉ ngơi, thời gian cứ vậy trôi qua.
Lúc Tiêu Nam Sinh về văn phòng thì nhận được điện thoại của Chu Thời Diệc, anh cởi áo khoác trắng, nhẹ nhàng nói: “Thời Nhất, cậu tìm anh có chuyện gì?”
Chu Thời Diệc đang lái xe, giọng nói không có tâm tình gì: “Anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh.”
Tiêu Nam Sinh nở nụ cười: “Làm sao vậy? Vội vàng như vậy?”
Giọng nói Chu Thời Diệc có hơi lười biếng: “Chị của tôi gọi điện cho tôi, bao lâu rồi anh không về nhà?” Từ nhỏ anh đã cùng chị gái lớn lên bên ông ngoại, về sau ông ngoại mất, chị gái tạo điều kiện cho anh đi học, nhớ đến lúc học đại học, chị gái xuất ngoại để mở mang kiến thức, về nước liền dẫn về cho anh một anh rể.
Trong lòng Tiêu Nam Sinh liền sáng tỏ, xoa xoa huyệt thái dương nhức mỏi: “Gần đây bệnh viện rất bận, này đây, mới từ trên bàn mổ ra đây.”
“Tôi đến tìm anh.”
Một tay Chu Thời Diệc cầm điếu thuốc, một tay điều khiển vô lăng, tư thế phóng khoáng.
Xe chạy đến trước giao lộ, sau cùng anh hít vào một cái, nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc, tay điều khiển vô lăng vội đánh vòng, chân nhấn tăng ga, tăng tốc chạy về phía bệnh viện.
Lúc Chu Thời Diệc đến, Tiêu Nam Sinh đã đổi sang sân bóng rổ chơi bóng.
Anh đứng chờ dọc bên sân bóng, hai tay cho vào túi, tư thái thẳng tắp.
Chơi xong một trận, rốt cuộc Tiêu Nam Sinh cũng ngừng lại, nói với người chơi trên sân: “Em trai tôi tới rồi, các cậu chơi trước đi.”
Một đám người chơi bóng đều là bác sĩ thực tập mới tới, tuổi không lớn lắm, rất nhiệt huyết.
Có người mời nói: “Bảo em trai anh qua chơi cùng đi.”
“Các cậu chơi không lại nó đâu.” Tiêu Nam Sinh cười vẫy tay: “Trước kia nó nằm trong đội của trường.”
“Thật sao?” Anh ta không tin, liếc nhìn bóng người cao lớn ngoài sân, thầm nghĩ: đội của trường thì đội của trường, ai lại chưa từng ở trong đội của trường? Ngay sau đó, anh ta nói: “Chơi một trận là biết ngay…..”
Tiêu Nam Sinh nhìn ra ngoài sân vẫy tay, gọi: “Có muốn cùng nhau chơi một trận không?”
Rất lâu rồi Chu Thời Diệc không chơi bóng, quả thật có chút ngứa tay, gật gật đầu, đi vào phòng thay đồ chơi bóng.
Mười người trên sân chia làm