Tiếng nhạc không dứt bên tai, không biết đã ồn ào bao lâu rồi, Ngôn Lạc ở bữa tụ họp đến cuối cùng, đợi cho mọi người về hết.
Tống Nguyên gọi nhân viên đến đỡ anh, muốn đưa anh trở về phòng, anh lại giơ tay đẩy người đi tới ra, không quan tâm gì mà cười: “Đừng động vào tôi, tôi không uống nhiều.”
Đợi khi đi ra khỏi đại sảnh, nụ cười trên mặt anh biến mất, hơi say làm hai tròng mắt anh tối đến mức như hòa cùng bóng đêm.
Ngôn Lạc đi vào phòng, tùy tay kéo cúc áo sơ mi ra, ồn ào náo động qua đi để lại yên tĩnh làm người không khoẻ, anh đè đè huyệt Thái Dương, lấy điện thoại ra, xem tin nhắn chưa đọc.
Lam Tâm đã gọi cho anh lúc ba giờ trước, sau đó lại nhắn một tin WeChat lúc một giờ trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn thời gian, đã sắp rạng sáng, tùy tay out khỏi giao diện tin nhắn.
Tầm mắt hướng về phía ghi chú Thịnh Vọng Thư để lại lúc trước, anh nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng của hai người một lát, khóa màn hình, ném điện thoại lên giường.
Hôm sau Ngôn Lạc tỉnh ngủ mới trả lời WeChat của Lam Tâm.
Ngôn Lạc: [ Làm sao vậy? ]
Lam Tâm: [ Không có gì, muốn nói về chuyện trên hợp đồng một chút, hôm nay anh có thời gian không? ]
Ngôn Lạc: [ Đang ở bên ngoài, ngày mai tới công ty nói đi. ]
Lam Tâm: [ Được. ]
Thịnh Vọng Thư mới sáng sớm đã ngồi trên xe Hứa Niệm Tịch trở về, Cố Từ Niên cũng bởi vì thông báo mà trở về thành phố A. Ngôn Lạc tắm rửa xong, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc đến từ ba Ngôn Diệc Hoằng, một cuộc khác đến từ anh trai Ngôn Dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh sấy tóc, gọi lại cho Ngôn Dự.
Ngôn Dự hỏi: “Ba gọi điện thoại cho em mà sao không bắt máy?”
Ngôn Lạc thuận miệng nói: “Không nghe thấy.”
Ngôn Dự bật cười: “Hôm nay sinh nhật dì Dương, buổi tối có tiệc ở nhà, nhớ về ăn cơm.”
Một tay Ngôn Lạc giơ điện thoại, tay còn lại lấy dao cạo râu: “Buổi tối em đi xã giao, không về được.”
“Là không về được hay là không muốn về?”
Ngôn Lạc lạnh lùng trào phúng: “Có gì khác nhau sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Lạc,” Ngôn Dự thở dài, đây là điềm báo chuẩn bị giảng đạo lý, Ngôn Lạc thuận tay bỏ điện thoại lên một bên giá để vật trang trí.
Nhưng anh ấy chỉ trầm mặc một giây, lại nói: “Vậy em nhớ gọi cho ba.”
Ngôn Lạc không chút để ý mà trả lời: “Đã biết.”
Ngôn Lạc ở lại làng du lịch không đi, lúc chạng vạng, đoàn người đến núi Gia Quận.
Đường lên núi Gia Quận có một đoạn đèo xoắn ốc mà những người đua xe rất thích, toàn bộ hành trình có bốn phát kẹp cong liền nhau và ba khúc cong gần 90 độ có thể nháy mắt làm adrenalin trong người lên đến đỉnh điểm, thậm chí làm hồn rời khỏi xác.
Lỡ xui xẻo một chút, linh hồn có thể sẽ cùng thân thể bay lên không, gặp lại nơi thiên đường.
Câu lạc bộ Ngôn Lạc đầu tư nằm ở núi Gia Quận.
Cuối mùa thu trên núi tiêu điều hiu quạnh, sau khi hoàng hôn buông xuống, cả ngọn núi như ẩn trong sương đen, đường núi điểm xuyết ánh đèn giống ngôi sao không rõ ràng trong màn đêm, mờ mờ ảo ảo.
Ngôn Lạc ngồi vào một chiếc Lamborghini màu bạc, đồng thời ở điểm xuất phát với Tống Nguyên, sau một tiếng nổ vang, Lamborghini giống một tia chớp màu bạc lấy thiên quân vạn mã bổ vào màn đêm, nháy mắt đi theo điện quang nổ vang rơi xuống một chỗ khác trên đường núi, vòng qua phát kẹp cong thứ nhất.
Tống Nguyên bị anh bỏ xa, thầm mắng một câu: “Đkm.”
Anh ta mãi mãi không học được loại đột phá không muốn sống này.
Chờ Tống Nguyên chạy đến điểm kết thúc, Lamborghini đã ngừng ở cuối con đường núi, xe còn chưa tắt lửa, nhưng Ngôn Lạc đã xuống xe, lấy mũ xuống bỏ trên nóc xe, anh dựa vào cửa xe hút thuốc.
Tàn thuốc màu đỏ tươi lập lòe giữa hai ngón tay anh, tư thái anh tản mạn bừa bãi, sương khói màu trắng làm mờ đi mặt mày anh.
Tống Nguyên xuống xe, cầm bộ đàm nói to: “9 phút 12 giây, đm, cậu phá kỷ lục của chính mình rồi, còn nhanh hơn mười giây so với lần trước.”
Thời gian nhanh nhất Tống Nguyên hoàn chỉnh đi hết đoạn đường này là chín phút 50 giây, anh ta cho rằng chín phút 22 giây đã là cực hạn, không nghĩ tới Ngôn Lạc còn phá kỷ lục của chính mình.
“Mẹ nó cậu không muốn sống nữa à?” Cả người Tống Nguyên còn đang chìm trong phấn khởi, mấy khúc cong mạo hiểm vừa mới đi qua giống như còn hiện lên trước mắt.
Ngôn Lạc phun điếu thuốc ra, ấn tắt mẩu thuốc lá, xương cằm lạnh thấu xương hơi giãn ra, bất cần đời nhìn anh ta cười nói: “Di chúc đã sớm viết xong, xem ông trời khi nào thu tôi đi.”
Tống Nguyên: “Má mày, đỉnh vcl.”
Cậu thiếu gia ngày thường quần tây áo sơ mi như một tên lưu manh giả danh tri thức vậy, một khi dính vào xe liền nổi điên.
—
Buổi chiều Thịnh Vọng Thư đến Nam Loan thăm ông cụ Thịnh, buổi tối ở tại nhà cũ.
Khi tắm rửa xong nằm trên giường lướt vòng bạn bè thì thấy video Ngôn Lạc đua xe.
Video do Tống Nguyên đăng lên, tổng cộng có hai đoạn, đường núi xoay quanh ngọn núi hùng vĩ, tiếng gầm rú của Lamborghini màu bạc điếc tai, bắn đi như một con báo đốm, một đường đâm vào sương mù trong bóng đêm, bay nhanh mà mạo hiểm qua một đám khúc cong.
Video được quay bằng Go pro, có hai góc nhìn, một là góc nhìn từ bên ngoài, một góc nhìn khác là bên trong xe.
Góc nhìn bên trong xe quả thực còn muốn mạo hiểm hơn so với người bên trong, Thịnh Vọng Thư xem đến phát kẹp cong thứ ba thì tắt video đi.
Tua đoạn video thứ hai tới cuối cùng, cô nhìn thấy đèn xe sáng ngời của Lamborghini, cùng với Ngôn Lạc mặc đồ đua xe màu đen, dựa vào bên cạnh xe hút thuốc.
Anh lãnh đạm rũ mắt, thấy không rõ biểu tình, bóng dáng cao lớn thon dài, mang theo khí thế người sống khó gần như sương mù bao quanh ngọn núi, lạnh thấu xương, khi quay đầu nhìn về phía màn ảnh, bên môi giương lên nụ cười bất cần đời.
“Di chúc đã sớm viết xong, xem ông trời khi nào thu tôi đi.”
Hết video.
Thịnh Vọng Thư chịu đựng xúc động muốn gọi điện thoại qua mắng anh một trận.
—
Danh sách WeChat của Thịnh Vọng Thư và khung chat của Ngôn Lạc vài ngày cũng không có động tĩnh, đến thứ năm, Ngôn Lạc làm như cái gì cũng chưa xảy ra gửi