"Tốt lắm.
Tôi chưa chơi trai thẳng bao giờ."
Câu nói của Quân Lâm khiến Chương Hiểu khủng hoảng.
Cậu đã tham gia trò chơi này, ở trong nó cậu là nô lệ mặc người khác đùa giỡn.
Từ lúc cậu nằm sấp để hôn lên đôi giày kia thì cậu đã đánh mất quyền lợi nói không.
"Sao? Sợ?"
Bàn tay nắm chặt tóc cậu buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc ngắn.
Động tác ấy thật sự khiến cơn khủng hoảng trong lòng cậu dâng cao.
"Tôi có thể đồng ý rằng hôm nay sẽ không chơi đùa mặt sau của cậu.
Cũng sẽ không làm cậu bị thương." Quân Lâm xoa nắn mặt cậu từ trên xuống dưới.
Da đầu cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay kia truyền đến, cậu không nhúc nhích, kinh ngạc phát hiện bản thân lại đang hi vọng bàn tay đó dừng lại lâu hơn một chút.
Giọng nói trầm thấp của Quân Lâm tiếp tục vang lên: "Vốn dĩ tôi đã rất mong chờ buổi tối ngày hôm nay sẽ diễn ra tốt đẹp.
Ngoan ngoãn chơi với tôi, sau đó tôi sẽ khen thưởng cậu.
Thế nào?"
Chương Hiểu thở phập phồng.
Cậu nhìn chằm chằm sàn nhà, trong mắt là một mảng màu đỏ tươi, là toàn bộ dục vọng của cậu.
Trong vài giây, đầu cậu toàn là những suy nghĩ lộn xộn đan xen, cuối cùng nỗi khát vọng trước màu sắc đỏ tươi đã chiến thắng tất cả.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp nhận dạy dỗ.
Và Quân Lâm là chủ nhân hoàn mỹ mà cậu đã mong chờ từ lâu, chỉ là giới tính...!
Nếu hắn đã nhượng bộ không chạm vào phía sau của cậu...!
Vậy coi như giữ lại một kỉ niệm đi, cho dù sau này sẽ không bao giờ gặp nữa thì ít nhất cậu đã cho đi lần đầu tiên của mình.
Quân Lâm nói "buổi tối tốt đẹp" mà không hay biết rằng chính sự tốt đẹp đó cũng đang hấp dẫn cậu.
Sau vài giây im lặng, Chương Hiểu gật nhẹ hai cái.
Trò chơi bắt đầu.
"Bây giờ tôi sẽ bịt mắt cậu." Hắn dùng một miếng bịt mắt làm bằng da mềm che mắt cậu.
Tuy không thể nhìn thấy đôi giày kia có chút tiếc nuối nhưng không trông thấy cơ thể nam tính của đối phương cũng dễ chịu hơn phần nào.
Trong bóng tối, Chương Hiểu cảm nhận được ngón tay từ miếng bịt mắt chậm rãi trượt xuống gò má và cằm.
Cái vuốt ve tràn ngập sắc tình.
"Lúc nhìn thấy hình cậu tôi đã nghĩ rằng cậu không quá đẹp trai nhưng lại có một cái cằm rất dễ nhìn.
Quả nhiên, che đôi mắt rồi bộ dạng của cậu rất đáng yêu.
Cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt.
Chương Hiểu – người không nhìn thấy gì – chỉ có thể sốt sắng suy đoán xem Quân Lâm đang làm gì.
Cậu cảm thấy có một sợi dây thừng quấn quanh cổ mình, từ cảm giác mà da thịt mang lại hẳn đó là một sợi dây gai dầu.
Dây thắt thành nút, siết chặt vào cổ rồi hơi thả lỏng.
Cậu biết rõ mình bây giờ như một con thú bị vòng cổ trói buộc, không có cách giãy dụa.
Ngón tay âm ấm của Quân Lâm cởi bỏ quần áo cậu, vuốt ve làn da và luồn dây thừng qua nách, siết chặt, cố định cánh tay rồi siết lấy, động tác trói buộc thuần thục.
Cậu nhận thấy mỗi khi hắn thắt dây sẽ dùng ngón tay để đo khoảng cách giữa da và sợi dây, dây buộc không quá chặt nhưng vẫn đảm bảo cậu không thể thoát được.
Khoảng hai mươi phút sau, quần áo trên người cậu đã bị cởi sạch chỉ còn mỗi quần lót, thân trên bị trói chặt, chỉ có hai chân có thể di chuyển.
Mỗi khi cậu cử động dây thừng sẽ cọ vào nửa dưới sưng tấy, ép ra vài tiếng thở nặng nhọc.
Hắn giữ quần lót của cậu là để dây thừng không trực tiếp cọ xát đáy chậu, xem như đã rất nhân từ rồi.
"Tốt lắm." Quân Lâm thỏa mãn thở ra, ngón tay lướt trên người cậu, điều chỉnh nút thắt.
Hắn thấp giọng nói chuyện, như thể đang lầm bầm với chính mình.
"Làn da không tệ, đều màu không sẹo, lông cũng không quá rậm, vừa đủ."
Đánh giá cậu như đang đánh giá chất liệu của một cái ghế sofa.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt trên dương v*t, kéo quần lót đã thấm đẫm chất dịch, một đốt ngón tay luồn vào trong tìm kiếm.
"Có điều ở đây có rất nhiều lông, lát nữa sẽ phải cạo sạch."
Ngón tay hắn rời đi, tiếp đó không biết lại đùa nghịch thứ gì.
Bỗng nhiên, Chương Hiểu đang quỳ trên đất chợt nghe được tiếng "tách" vang lên.
"Không...!"
Cậu ngẩng đầu, tìm kiếm phương hướng mà âm thanh vang lên.
"Cậu sợ cái gì? Mắt cậu đã được che rồi, sẽ không lộ mặt."
Chương Hiểu vẫn hoảng sợ, cái trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cậu muốn chạy trốn.
Thân thể bị trói, hai đầu gối quỳ trên sàn đã lâu bắt đầu đau nhức.
Trong tình huống này cậu phải trốn thế nào đây?
Quân Lâm bất ngờ đá cậu ngã xuống đất, gót giày bén nhọn chạm vào da thịt.
Cậu rên rỉ nằm ngửa trên đất, như cá chết nằm trên thớt mặc người khác cắt xé.
Con dao đột ngột rơi xuống.
Giày cao gót giẫm lên người cậu.
Chương Hiểu luống cuống vặn vẹo cơ thể trong bóng tối, không biết là mình đang muốn thoát khỏi tình cảnh này hay là đang hùa theo sự tra tấn mê người đó.
Quân Lâm dùng những yêu cầu ngắn gọn của thợ chụp ra lệnh:
"Nâng đầu lên."
"Xoay qua hướng này."
Và cả những yêu cầu mà thợ chụp ảnh thông thường sẽ không bao giờ nói:
"Dâm đãng thêm chút."
"Vươn lưỡi ra, liếm giày."
Gót giày giẫm lên mặt cậu, cần cổ, vòm ngực, xẹt qua bụng dưới và cuối cùng là đạp lên dương v*t.
Dùng mũi giày đá nhẹ, đế giày giẫm đạp giày vò, gót giày đay nghiến, suốt quá trình đó còn kèm theo những tiếng "tách tách" của máy ảnh.
Chương Hiểu rên rỉ mỗi lúc một lớn, cơ thể vặn vẹo dưới từng cú giẫm.
dương v*t sưng to ngập tràn sức sống, quy đầu rỉ ra chất dịch làm ướt quần lót trắng.
Ngay chính khoảnh khắc cậu chuẩn bị đạt đến cao trào, món đồ đỏ kia dừng lại.
Chương Hiểu nghe thấy Quân Lâm lấy ra thứ gì đó, sau đó ghé vào tai cậu nói: "Không muốn bị thương thì đừng động."
Kim loại lạnh lẽo kề sát nửa dưới.
Cậu sợ đến nổi căng cứng cơ thể, một cử động cũng không dám tạo ra.
Dao cắt rách quần lót, một vài tiếng "tách" lại vang lên, sau đó là quần lót bị xé toạc.
Cảm giác quen thuộc của giày cao gót một lần nữa xuất hiện, giẫm trực tiếp xuống dương v*t lõa lồ, thậm chí còn cố ý đay nghiến sợi dây ép vào bìu.
Cảm giác đau đớn và sảng khoái liên tục hành hạ Chương Hiểu.
"Không...!Nhẹ, nhẹ chút..."
"Thật không có quy củ."
Quân Lâm cười nói, tăng nhanh động tác dưới chân.
"A...!A a a a!!!"
Chương Hiểu hét to bắn ra.
Đang lúc đầu óc hãy còn đắm chìm trong cao trào mãnh liệt,