Trong tiểu khu, tuyết vẫn chưa tan hết, Chương Hiểu nhìn mà ngạc nhiên, không ngờ ở đây cũng có tuyết.
Tường vi héo rũ ẩn mình dưới lớp tuyết, khi thời tiết ấm lên sẽ một lần nữa trỗi dậy bung tỏa những cánh hồng nhạt.
Mở cửa, tiếng tim đập cũng được khuếch đại.
Chương Hiểu chợt nhận ra cậu không thể quay về làm một người bình thường nữa rồi, chỉ có ở đây, trong chính ngôi nhà này cậu mới có thể hô hấp và được chở che.
Bước vào phòng, bùn đất của cuộc sống bám trên người cậu bong ra từng chút một, để lộ tâm trạng vui sướng và hạnh phúc tột cùng.
Nhìn thấy sàn nhà trống trải, cậu không khỏi tức giận, "Mua cho em tấm thảm mới."
"Mua.
Em muốn gì tôi đều mua." Sở Quân gật đầu nhận sai.
Cậu phát hiện đồ đạc của mình đã bị động đến, một số ít đã được bỏ vào bao.
Sở Quân là thật sự muốn vứt bỏ cậu.
Chương Hiểu như kẻ ăn may sống sót sau tai nạn.
Sở Quân là chủ nhân, chỉ một câu nói cũng có thể vứt cậu ra ngoài.
Đổi lại, người như cậu mà mất đi hắn...!Cậu rùng mình, cấm bản thân không được nghĩ đến.
Chương Hiểu bước vào nhà tắm, toàn thân trên dưới đều tắm rửa sạch sẽ, thậm chí còn thuần thục lấy thuốc ra xúc ruột.
Lúc nhìn thấy nước trong chảy ra từ lỗ nhỏ mới thật sự cảm thấy thoải mái.
Sở Quân cầm khăn đón người bước ra, giúp cậu lau người.
Lau sau, cậu quỳ dưới đất, cung kính để chủ nhân tự tay đeo lên vòng cổ như thể thứ được nhận là một vương miện quý giá.
Chương Hiểu sờ vòng cổ, hỏi: "Chủ nhân...!Sau này ngài còn muốn bỏ em không?"
Sở Quân không khỏi hối hận.
Ngay từ đầu giữa hai người đã thiếu hụt lòng tin, bây giờ khoảng cách này ngày càng xa.
Hắn nửa quỳ trên đất, ôm người vào lòng, "Nếu em cảm thấy quan hệ chủ nô không thể cho em cảm giác an toàn, vậy chúng ta làm ngươi yêu.
Hai ta ngang hàng nhau, đều là điều quan trọng của đối phương."
Cậu siết chặt cái vòng, "Vậy...!Người yêu vẫn sẽ chơi những trò này chứ?"
"Tất nhiên." Hắn bật cười.
Hai người lăn lộn trên giường ôm hôn.
Hậu huyệt mềm mại đã được chuẩn bị xong, Sở Quân lại bỏ ra chút thời gian mở rộng, mãi một lúc sau mới cắm dương v*t vào.
Chương Hiểu run rẩy, vật phía dưới ngóc đầu dậy, lay động theo từng cú thúc.
"Ưm...!Thích...!Chủ nhân..."
Sở Quân ôm người để cậu ngồi vào lòng mình, hai tay bấu chặt lấy hai cánh mông, mạnh bạo đẩy gậy th*t đâm sâu vào.
"A —— đâm tới rồi...!Chủ nhân, bên trong...!A...!Sâu quá..."
Cùng người yêu làm tình quả thật như liều thuốc kích thích, khơi gợi khoái cảm ẩn sâu trong cơ thể dâng trào.
Mặt mũi cậu đỏ ửng, tiểu huyệt bị nhồi đầy, vách tường co bóp siết lấy gậy th*t, thậm chí còn có thể cảm nhận hình dạng của vật đó qua từng chuyển động.
Hôm nay, chỗ đó không hiểu vì sao mà vô cùng nhạy cảm, Sở Quân còn chưa thúc được mấy cái đã khiến cậu choáng váng, mơ mơ màng màng phun ra mấy lời dâm đãng, mời gọi chủ nhân tiến sâu, dùng sức ra vào.
Hắn hôn cậu, đầu lưỡi linh hoạt chiếm đoạt khoang miệng, dụ dỗ bên kia cùng mình say mê.
Nước bọt không kịp nuốt tràn ra, chảy dọc xuống cằm.
Vẫn chưa đủ...!Cậu muốn nhiều hơn...!
"Chủ nhân...!Có thể...!Đánh em không?" Chương Hiểu nắm lấy tay hắn kéo ra phía sau.
Hắn bật cười, dựa theo yêu cầu của cậu đánh mấy cái xuống mông khiến cậu thích thú gào to.
Cùng lúc đó, hắn tăng tốc ra vào, dương v*t căng phồng như máy đóng cọc đâm sâu vào, điên cuồng giao phối.
"Nhanh quá....!!! A a! Chủ nhân...!Em chịu không nổi...!Em muốn bắn...!"
Hai người gần như bắn tinh cùng một lúc.
Cảm nhận dòng tinh nóng ấm bắn sâu trong cơ thể, eo cậu run run, hậu huyệt co rút, giống như muốn giữ thứ bên trong lại.
Nô lệ bé nhỏ vì lên đỉnh mà đỏ ửng cả người, hai mắt đẫm nước mờ sương, dáng vẻ cực kì mê người.
Sở Quân khẽ hôn cậu, hỏi: "Còn muốn nữa không? Đã đủ chưa?"
"Không đủ...!Em còn muốn chủ nhân đánh em...!Làm em..."
Nghe mấy lời đó còn ai chịu nổi nữa?? Sở Quân đè cậu xuống, đánh mạnh lên mông, đánh đến hai cánh mông biến thành màu hoa hồng.
dương v*t cậu run rẩy cương cứng, cọ vào đùi hắn, mỗi chỗ đi qua đều để lại vệt nước.
"Thích quá...!Chủ nhân chịch em..."
"Đợi một chút nữa, để tôi tặng em một món quà trước." Hắn lấy một đôi giày cao gót màu đỏ từ trong hành lý của cậu ra.
Đôi giày được bảo dưỡng rất tốt, màu sơn không hề phai nhạt.
Hắn khỏa thân mang giày, nhấc chân giẫm lên mông cậu.
"A a..." Đế giày lạnh lẽo bén nhọn đâm vào da thịt kích thích cậu hưng phấn, hai người đồng thời nhớ đến buổi gặp mặt đầu tiên trong căn phòng điều giáo kia.
Đôi cao gót đỏ giẫm xuống cánh mông hồng hồng, đau đớn khiến cậu quay cuồng, giày lại nhấc lên đạp xuống dương v*t.
Dưới sự chà đạp của đế giày, gậy th*t mỗi lúc một cứng.
Chỉ cần chạm sẽ làm cái miệng nhỏ phía trên phun ra vô vàn tiếng rên đau đớn và sung sướng.
Sở Quân nhịp nhàng chà xát dương v*t rỉ nước, nghe thấy tiếng rên bắt đầu thay đổi liền tăng thêm sức giẫm cậu tới bắn.
"A a a a ——"
Vừa đau, vừa hạnh phúc.
Chương Hiểu lại bắn tinh lần nữa, theo phía sau là dòng nước tiểu tanh tưởi.
Sở Quân duỗi chân đưa đến trước miệng cậu.
Nô lệ nhỏ nằm thẳng, hai tay