Trong trí nhớ của Chương Hiểu, cha là một người rất cáu kỉnh, điều đó như một cơn ác mộng liên tục lặp đi lặp lại.
Mỗi khi cha ném thứ gì đó, khuôn mặt ông trở nên méo mó, điên cuồng hét loạn chửi rủa mẹ cậu.
Nghe nói bà ấy đã chạy theo kẻ có tiền, bỏ rơi hai người.
Hai mươi năm trôi qua, cha Chương từng gặp gỡ vài người nhưng cuối cùng đều thất bại.
Ông vừa yêu, vừa hận phụ nữ, mỗi ngày đều giáo dục cậu rằng tương lai phải tìm một người vợ hiền lành biết lo cho gia đình.
Mỗi khi bị đàn bà bỏ rơi, ông sẽ ở nhà mắng chửi phụ nữ ngày nay ham phú phụ bần.
So với phụ nữ, Chương Hiểu càng khao khát "mẹ" hơn.
Cha Chương có hình thức giáo dục con cái vô cùng thô bạo, nếu con thi trượt sẽ bị đánh đập nặng nề, nếu con đạt điểm cao thì bỏ qua.
Những khi bị đánh, cậu từng mơ ước có mẹ bên cạnh ôm chặt lấy cha, dịu dàng xoa dịu cảm xúc của ông.
Khi ông không quan tâm đến cậu, cậu lại khao khát một người mẹ lắng nghe và chăm lo cho cuộc sống của mình.
Từ nhỏ đến lớn, thứ cậu không muốn trông thấy nhất là hình ảnh những người phụ nữ âu yếm ôm con, bởi chúng luôn khiến cậu ghen tị.
Đối với cậu, cơ thể mềm mại của phụ nữ không chỉ đại diện cho ham muốn tình dục, mà còn là sự ấm áp mà cậu hằng mong muốn.
Tính hướng là trời sinh, Chương Hiểu chưa từng nghi ngờ xu hướng tình dục của mình.
Ngay từ đầu, Quân Lâm đã thu hút cậu bằng đôi giày cao gót màu đỏ.
Cậu và Sở Quân đã giao hẹn thứ bảy mỗi tuần sẽ đến nhà hắn tiếp nhận điều giáo.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu dành cả ngày để "học".
Cậu không dám nghĩ tới việc mình sẽ quan hệ với Sở Quân, nếu thật sự làm đến bước đó, vậy cậu sẽ là thứ gì đây.
Trò chơi cùng chơi với hắn chứa đầy sự nguy hiểm và thú vị, cậu như đứng trên một chiếc cân trong sương mù, hai bên trái phải lần lượt rơi xuống những quả tạ khiến cậu lắc lư.
Đích đến là tầng cao nhất của một chung cư cao cấp, Sở Quân đứng ở cửa đón cậu.
Quần áo ngày hôm nay của hắn kích thích thị giác cậu, làm trong lòng cậu nảy sinh cảm giác sợ hãi.
Hắn mặc một cái áo sơ mi màu đen cổ chữ V khoét sâu, quần da mỏng kết hợp với một đôi bốt cổ cao sáng bóng.
Tóc đã được cắt lại thành tóc ngắn gọn gàng với phần tóc mái hơi dài.
Bộ quần áo này của hắn rất thích hợp với một cây roi dài hoặc roi cưỡi ngựa, cả người tràn ngập hơi thở nam tính nguy hiểm, chỉ cần khí thế đó thôi đã đủ làm người khác choáng ngợp.
Chương Hiểu cao hơn Sở Quân một chút, thế nhưng lại bị khí thế của đối phương ép đến không thể nhìn thẳng.
"Bé cưng, đừng sợ.
Nhiệm vụ buổi sáng của chúng ta chỉ là trò chuyện mà thôi." Sở Quân nhẹ giọng mời cậu vào nhà.
Chương Hiểu quỳ trên thảm, dựa vào chân hắn cùng nhau trò chuyện.
"Nếu em có điều gì thắc mắc có thể hỏi tôi.
Trước khi xác định mối quan hệ, chúng ta cần phải hiểu nhau."
Sở Quân tỏ ra vẻ dịu dàng cực kì dễ nói chuyện, trái lại cậu là người không biết phải nói gì.
"Trước đây tôi chưa từng có chủ nhân...!Có lẽ tôi sẽ làm không tốt."
"Không sao, tôi sẽ dạy dỗ em từ đầu.
Nô lệ làm tốt hay không còn phụ thuộc vào chủ nhân.
Tôi không phải người quá nghiêm khắc.
Thứ mà tôi theo đuổi là hai bên đều có được niềm vui.
Hơn nữa...!Tôi rất ngạc nhiên khi cơ thể của em vô cùng nhạy cảm, không hề giống người chưa nhận điều giáo bao giờ.
Em chỉ cần quỳ đã có thể cương rồi.
Thật không biết đó là tư chất bẩm sinh hay do bị đè nén quá lâu."
Lời nói của Sở Quân làm mặt cậu đỏ bừng, hận không thể vùi đầu chôn mặt vào chân hắn.
"Tôi biết em có điều muốn hỏi.
Hỏi đi." Một bàn tay bắt đầu khẽ vuốt tóc cậu.
Chương Hiểu thật sự thích kiểu tiếp xúc này.
"...!Tôi...!Có lẽ tôi sẽ không thể thay đổi tính hướng của mình." Cậu nói.
"Cậu là người dị tính và tôi với cậu đều là đàn ông.
Chuyện này tôi đã biết từ đầu rồi." Hắn thấp giọng nói, "Cậu không thể thay đổi xu hướng tình dục của mình.
Mối quan hệ này có thể tác động đến cậu theo hai hướng.
Một là cậu không có dục vọng với cơ thể của tôi.
Hai là cậu sẽ không yêu tôi.
Điều thứ nhất thực ra không có vấn đề gì, tôi có thể chứng minh cậu có thể đạt được khoái cảm trong tay tôi, và trong tương lai...!Cậu có tin không nếu tôi nói sau khi được tôi dạy dỗ, cậu sẽ lập tức bắn tinh khi nghe thấy mệnh lệnh của tôi?"
Chương Hiểu nuốt nước bọt, cậu hoàn toàn tin rằng Sở Quân có thể làm được.
"Về điều thứ hai...!Tôi sẽ không ép buộc.
Trong cái vòng tròn này, có rất nhiều chủ nhân và nô lệ không bàn chuyện yêu đương.
Họ cảm thấy nếu mối quan hệ này biến từ chủ nô sang người yêu thì nó không còn thuần túy nữa.
Nói thật, tôi đồng tình với suy nghĩ đó."
Chương Hiểu ngạc nhiên nhìn hắn mỉm cười.
"Tôi không yêu cầu cậu phải yêu tôi, chúng ta có thể duy trò mối quan hệ chủ nô thuần túy này.
Nhiều nam nô lệ cũng tìm nam S.
Suy cho cùng, chỉ có đàn ông mới biết cách làm cho đàn ông đạt được khoái cảm."
Lời nói ẩn chứa ám chỉ mập mờ, ngón tay hắn xẹt qua mặt cậu, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy nho nhỏ.
"Được rồi." Sở Quân vỗ mặt cậu, ra hiệu cho cậu đứng lên, "Bây giờ chúng ta đi chuẩn bị bữa trưa.
Em phải cho tôi biết mình thích gì, có dị ứng cái gì hay không."
Chương Hiểu chỉ rửa và cắt rau, cơm trưa là do Sở Quân phụ trách.
Hắn rất giỏi nấu ăn, hơn nữa còn thích trưng bày món ăn.
Hai món một canh được đựng trong đĩa sứ khắc hoa vàng, món nguội được cắt gọt tinh xảo và sắp xếp gọn gàng, bên cạnh còn có củ cải tỉa hình hoa.
Món ăn thường ngày lại được bày biện thế này tăng thêm phần giá trị.
"Tôi có cần..
Quỳ ăn không?" Cậu hỏi.
"Tương lai chúng ta sẽ tiến hành hạng mục này sau, nhưng hiện tại thì không." Sở Quân còn rất lịch sự giúp cậu kéo ghế.
"Tôi hi vọng em có thể ăn từ đũa của tôi.
Tôi thích đút cho thú cưng ăn." Hắn nói.
Cơm trưa có mùi vị rất ngon.
Sở Quân thỉnh thoảng sẽ gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng cậu.
Tuy rằng hắn đã nói là đút thú cưng nhưng cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kiểu đút ăn này không khác gì một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Sau bữa cơm thì nghỉ một chút, buổi điều giáo chuẩn bị bắt đầu.
Chương Hiểu vừa hưng phấn vừa lo lắng.
Cậu cởi quần áo rồi gấp gọn để ở một bên, nghe lời quỳ gối bên chân hắn.
Sở Quần đi ở phía trước, cậu ngay lập tức bò sát đôi bốt cao.
Nhà hắn có một căn phòng điều giáo không nhỏ, nếu so sánh với căn phòng âm u ở Abyss thì nơi này như một phòng ngủ tao nhã, chỉ khác là bên trong có một số đạo cụ không thể nhận ra.
Hắn cố định tay chân cậu trên một cái giá hình chữ X, thoa lên da một thứ như dầu dưỡng ẩm rồi lấy từ trong tủ ra một cây roi dài.
"Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò khác.
Quất roi trực diện."
Chương Hiểu co rúm lại, "Xin hỏi, tôi đã làm gì sai sao?"
"Không đâu cưng à.
Tôi dùng đạo cụ trên