“Hai ngày, chắc là thứ tư sẽ về.” Rửa bát xong, Chúc Ngộ Thanh lau tay: “Không cần để ý đến thời gian của tôi, em cứ từ từ sắp xếp.
Trừ hai ngày đó thì ngày nào tôi cũng đi được.”Anh nói khi nào đều được, Vãn Gia nghe đã biết anh có chút vội vàng khi gặp gia đình cô.Xuân Hoàn Lý mới vừa khai trương, một vài hạng mục cũng vừa mới khởi công.
Tới gần cuối tháng, các quản lý cấp cao đều chờ anh để báo cáo công tác, sau đó còn chưa kể đến các cuộc xã giao.Thông qua tin tức nho nhỏ này cô đương nhiên có thể phỏng đoán ra anh dạo này có bao nhiêu bận rộn, mặc dù nói tùy cô nhưng cũng nên suy xét cho anh một chút.Vãn Gia không định chiếm dụng thời gian làm việc của anh, vì thế định cuối tuần sẽ đi, sau đó lại nói: “Anh vội vàng công tác như vậy, ngày mai không cần đến đâu, tôi tự mình dọn dẹp một chút là được.”Cô đã nói như vậy, Chúc Ngộ Thanh cũng không kiên trì, chỉ nói một câu: “Có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”“Vâng.”“Ngủ ngon.”Nói ngủ ngon xong, hai người đều lần lượt trở về phòng ngủ.Kỳ thật cũng không có chút gì lạ giường, hơn nữa cô đã từng ngủ lại đây nên Vãn Gia vừa nằm xuống không lâu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau đi làm, giữa trưa Phan Phùng Khải mới tới công ty.Anh ta rất ít khi đi làm, một tháng ngẫu nhiên chỉ xuất hiện vài lần, ở lại cũng không được bao lâu.Hôm nay anh ta ngồi một mình trong văn phòng khá lâu, đến buổi chiều mới gọi Vãn Gia đi vào.“Tổng giám đốc Phan.” Vãn Gia vào cửa đã chào hỏi anh ta.Lễ phép lại xa cách, Phan Phùng Khải nhìn chằm chằm vào cô thật lâu: “Thật sự em phải đi sao?”Vãn Gia gật đầu: “Bây giờ công việc của tôi cũng không nhiều lắm, hai ngày này đã hoàn thành và chuyển giao cho người khác phụ trách, nếu có người giao việc, hai ngày này là có thể an bài.”Hóa ra cô đã sớm có ý định rời đi.Một ngụm chua xót tràn vào cổ họng, Phan Phùng Khải có chút cay đắng.Đã từng là người vẫn luôn đi theo phía sau đột nhiên xa xôi đến mức không thể với tới, anh ta cho rằng cô có cảm tình với mình nên sẽ không bao giờ rời đi nhưng bây giờ cô lại tàn nhẫn đến quyết tuyệt như vậy.Từ hôm qua cho tới giờ, anh ta vẫn luôn suy nghĩ, bây giờ nháy mắt đột nhiên ý thức được, từ trước đến nay đều là cô nói hẹn gặp lại.Trước kia ở trường học, chính cô là người nói chia tay.Lúc ấy trên sân bóng náo nhiệt, bên cạnh còn có bạn bè, từng đợt ồn ào, anh ta thuở ấy cũng đang thật sự tiêu sái, ngoài miệng nói tiểu cô nương quá nóng tính, thực tế trong lòng cũng nổi sóng, thật sự lúc đó rất hoảng sợ sẽ đánh mất cô.Lúc ấy cô cũng như lúc này, một khuôn mặt lạnh như tuyết, không có nửa điểm dao động nào.Sau lại gặp lại, cô không cố tình tránh anh ta, có gặp mặt cũng sảng khoái gọi một tiếng học trưởng, xa cách như anh ta chỉ là người qua đường trong cuộc đời cô.Trong lòng anh ta rất không thoải mái, cả người đều không thoải mái, thậm chí đã từng hối hận.
Hối hận vì năm đó trong lúc tức giận với Thang Vũ mà tìm cô yêu đương.Đơn giản là cô và Thang Vũ là bạn học cũng là đồng hương, vừa đúng lúc, cô cũng có hảo cảm với anh ta.Không biết từ khi nào, hai người hình như cũng si ngốc giống nhau, anh ta theo bản năng chú ý đến cô, quan tâm cô, nghe thấy ông ngoại cô trị bệnh khó khăn, bản thân vội vàng tìm cha anh ta hỗ trợ, rồi chờ tới lúc cô chủ động tới tìm.Muốn cảm tạ sao? Cùng anh ta ở bên nhau, chính là lời cảm tạ tốt nhất.Nhưng lấy cái này để trao đổi, anh ta lại cảm thấy khinh thường chính mình, cảm thấy thật mất mặt, vì thế đã tống cổ ý tưởng đó, cố gắng bảo trì hình tượng, không chịu được việc mất mặt trước cô.Không bao lâu sau, cha anh ta đã xảy ra chuyện.Lúc đó, mọi người đối với anh ta tránh còn không kịp, chỉ có cô đi tìm tới, hỏi anh ta có muốn bắt đầu lại từ đầu không.Một hai năm kia, anh ta chịu bao cay đắng, trải qua cảm giác bị xem thường cùng vắng vẻ.Sau này khi tình hình dần dần tốt lên, bạn học ngày xưa đều vội vàng chạy đến nịnh bợ, thậm chí một vài cô gái bắt đầu giả bộ trước mặt anh, hao hết tâm tư tìm cách liên hệ, lấy lòng anh ta.Khi đó anh ta cảm thấy bản thân đã tìm được tự tôn của mình, dù biết cô đã bên cạnh anh ta những năm tháng khó khăn, không có cô chưa chắc anh ta đã có thể vượt qua, nhưng khi nhìn thấy cô, anh ta lại có cảm giác trở về khoảng thời gian bản thân nghèo túng