Vãn Gia nuốt nuốt nước miếng hạ giọng nói, còn chưa nói ra lời muốn nói liền miễn cưỡng gật gật đầu.
“Anh nói điều này, em có muốn nghe một chút hay không?”“…… Chuyện gì vậy?”Chúc Ngộ Thanh cười cười, tiến lại gần cô, ngón tay vuốt ve cằm nhỏ của cô: “Ví dụ như em có thể chủ động một chút, hoặc là luyện tập hôn môi một chút, học hôn người khác sẽ như thế nào?”-----Khiêu khích rõ ràng.
Vãn Gia nao núng.
Đối mặt với sự trêu chọc của anh, cô cũng biết mình nên nói những lời kiểu ngọt ngào, nhưng mà đầu lưỡi lại chậm chạp như ngậm chì, không thể thốt nên lời.
Thân mình Chúc Ngộ Thanh ngồi thẳng, tay phải lại quay trở về đáp sau lưng ghế.
Lông mày thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, chính là dáng vẻ chính nhân quân tử, ung dung tự tại.
Câu nói vừa rồi tựa hồ chỉ như là một câu nói đùa.
So với sự xấu hổ đến thở không thông của cô, anh quá thoải mái.
Điều này trước sau tương phản, không thể phân biệt thật giả.
Những chiếc lá rơi xuống đất, hương hoa quế mùa thu cuộn trong không khí, không nồng mà thấm.
Vãn Gia ngồi không yên, trầm mặc một lát, hoang mang nói: “Chỉ là! em không quen.
”Chúc Ngộ Thanh nhìn sang, thấy cô nhìn chằm chằm mặt đất, lông mi đan vào nhau.
“Chỉ là không quen sao?” Anh hỏi.
Vãn Gia ừ một tiếng.
Cành lá trên đỉnh đầu cô bị thổi bay, ánh mặt trời chiếu thẳng vào con ngươi của cô, Chúc Ngộ Thanh hơi chớp mắt, anh lại kéo cô qua, tránh đi nơi có ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
“Nếu hành động của anh khiến em cảm thấy chán ghét hoặc không thoải mái, em hãy nói cho anh biết.
” Anh thản nhiên cười: “Đương nhiên, anh cũng có thể cảm nhận được ở phương diện khác.
”Khóe môi hơi khép lại, tròng mắt Vãn Gia nhẹ nhàng chuyển động.
Chỉ là chuyện nhỏ, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng không tính là xích mích, nhưng anh lại đối đãi với cô như vậy.
Không thẳng thừng, cũng không cứng nhắc, giải thích rõ ràng, và giải quyết vấn đề nhỏ nhặt này một cách có lý trí với thái độ hòa nhã.
Cô chưa từng trải qua hoàn toàn chuyện tình cảm nam nữ, hoặc là quan hệ yêu đương, cô đã quen âm thầm chịu đựng, tự mình tiêu hóa buồn vui, việc này đối với cô rất xa lạ, cô cảm thấy có chút không thoải mái, hoặc nói đúng ra là thất thố.
Nghĩ nghĩ, cô nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.
”Nghe được câu trả lời không nặng không nhẹ của cô, Chúc Ngộ Thanh hơi hơi nhắm mắt lại, rốt cuộc là cô biết hay là không biết đây.
Anh khẽ thở dài một tiếng, trong ánh mắt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, anh cúi vai hôn lên đỉnh tóc cô rồi nhanh chóng lùi ra sau, không có hành động gì khác.
Sau khi ngồi im lặng thêm một lúc, Vãn Gia chủ động nói: "Ngày mai em sẽ về quê.
"“Được.
” Chúc Ngộ Thanh đáp.
Vãn Gia nhấp nhấp miệng: “Ngày mai trở về, trước mặt cha em sẽ giúp anh thắp một nén nhang, nói cho ông ấy biết chúng ta đã kết hôn.
”“Chuyện khi nào?”“Cũng nhiều năm rồi, khi đó em cũng tầm tuổi của Tế Tế, lúc lái xe máy đi nhập hàng, cha đã ngã xuống đường, vì là ban đêm không có ai phát hiện, cứ như vậy mà qua đời.
”Lực trên tay Chúc Ngộ Thanh mạnh hơn một chút, anh giữ chặt đầu vai cô.
Qua một lúc, anh trầm giọng nói: “Nhiều năm như vậy, chắc mẹ em đã rất vất vả.
”Nhắc tới mẹ, Vãn Gia rũ mắt: “Lúc cha em còn sống, mẹ em chỉ là một người phụ nữ chưa hiểu sự đời.
Tuy rằng là giáo viên, nhưng lúc không đứng trên bục giảng, mọi sinh hoạt đều là do một tay cha em chăm chút.
”Nhưng sau khi chồng qua đời, Diêu Mẫn phải chống đỡ ngôi nhà này.
Bà ấy là người rất hiếu thuận, ví dụ như việc lắp đặt thang máy, do người ở tầng dưới không có nhu cầu, lại ảnh hưởng đến hệ thống chiếu sáng tầng dưới cho nên không đồng ý.
Khi ủy ban khu phố đến phối hợp, bà ấy trực tiếp bỏ tiền đền bù chỉ để cha già lên xuống cầu thang dễ dàng hơn.
Còn có, trước đó ông cụ được chẩn đoán có khối u, vốn dĩ có thể có thể đi tuyến tình để kiểm