Cùng ngày sau khi yến tiệc kết thúc, Vãn Gia và lão phu nhân Tưởng rời khỏi biệt thự.
Lúc mới lên xe, Tưởng lão phu nhân còn đang lẩm bẩm Phan Phùng Khải sao lại về sớm, lại lo lắng tối nay Vãn Gia không ăn bao nhiêu cả.
Chỉ là người lớn tuổi sức lực không đủ, mấy năm trước sau khi chồng ra đi bà bệnh nặng một thời gian dài, thân thể yếu đi rất nhiều, một lát sau âm thanh dần dần khẽ xuống, nhắm mắt ngủ gật.
Sau khi đưa lão phu nhân Tưởng về nhà, Vãn Gia tự mình bắt taxi rời đi.
Đêm nay quả thật là không ăn no, sau khi về đến nhà, cô đun sôi nước nấu bát hoành thánh ăn liền.
Rửa mặt rồi đi ra, vừa kịp lúc.
Cô mở nắp bát ra, hơi nóng phả lên mặt, mùi thơm lập tức xộc vào khoang mũi.
Hoành thánh nhăn nhúm nở ra, biến thành những viên nhỏ đầy đặn trong suốt, rắc hành vừa mới cắt xong vào, nước canh trong veo trong nháy mắt làm dịu dạ dày lại.
Vãn Gia chậm rãi ăn xong hoành thánh, sau đó thu dọn bàn ăn, khi đi lên mới phát hiện túi giấy trên bàn trà, lúc này mới nhớ tới khi nãy đi ngang qua tiệm giặt khô thế nhưng lại quên gửi quần áo vào đó.
Mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong là bộ âu phục Chúc Ngộ Thanh đã thay ra.
Ngoại trừ mùi rượu, trên quần áo còn có mùi gỗ thơm nhẹ, không sặc mũi, thấm đẫm hương thơm yên bình trong trẻo.
Cô mở nhãn giặt quần áo ra xem, phát hiện đó là vải hỗn hợp.
Vải hỗn hợp có thể giặt bằng tay, trước kia vì để tiết kiệm tiền, phần lớn âu phục Phan Phùng Khải thay ra đều là do Vãn Gia giặt tay, cô đều đã xử lý qua đủ các loại vết bẩn, vẫn còn nửa chai nước giặt phù hợp, cũng quen với nhiệt độ và độ mạnh của nước.
Điện thoại di động reo lên, có một cuộc gọi đến.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, là bạn thân Lư Đồng gọi đến.
Cô vừa trượt thanh trả lời lên, giọng Lư Đồng liền vang tới: “Ngày mai chúng ta đi ăn cơm cùng nhau được không? ”“Ngày mai cậu không trực à?”“Chỉ nửa ngày thôi, buổi chiều tớ nghỉ.
”Quả thật là đã mấy ngày không gặp nhau rồi, Vãn Gia vừa lấy nước giặt vừa nói “Được rồi, vậy ngày mai gặp nhau một chút đi.
”Nói đến việc nên đi đâu, Lư Đồng nói đến công ty của cô ấy: “Trên lầu mới mở một quán ăn nhẹ, đúng lúc tớ còn chưa động vào phiếu mua hàng tháng này, chúng ta đi đến đó nếm thử đi.
”Lư Đồng làm việc ở bộ phận lễ tân của E.
M, đãi ngộ của E.
M nổi tiếng là rất tốt, ngoại trừ ngày lễ, mỗi tháng đều có phúc lợi cho nhân viên, mấy phiếu tiêu dùng kia, Vãn Gia cũng thường xuyên được hưởng ké.
Cô cũng không kén chọn địa điểm: “Cũng được, hẹn gặp lại vào ngày mai.
"Sau khi cúp máy thì cũng đã gần tới rạng sáng.
Lười chạy xuống lầu, Vãn Gia dứt khoát nâng tấm ván của cái bàn để ủi quần áo lên, rồi lại đi tìm bình xịt.
Muốn đầu óc trống rỗng, việc thích hợp nhất là làm chút công việc thể lực không cần suy nghĩ, cũng có thể hỗ trợ cho việc tiêu hóa.
Sau khi pha trộn xong xà phòng và nước giặt, cô gạt bộ đồ ra, trước khi đặt nó lên tấm ván của cái bàn để ủi quần áo, cô tìm thấy một chiếc ghim cài cổ áo trong túi.
Kích thước của nó bằng đầu ngón tay cái, hình vuông, làm bằng ngọc lưu ly, trên đó còn khắc một số hoa văn.
Nhìn kỹ, nó có vẻ giống như đuôi cá voi.
Có lẽ là lúc thay đồ quên lấy ra khỏi túi cho nên thứ này mới ở đây.
May mắn thay cô đã kiểm tra lại thêm một lần nữa, nếu không nó sẽ bị dính nước giặt, sợ là sẽ để lại dấu vết gì đó.
Nâng chiếc ghim cài cổ áo vừa nhìn đã biết rất đắt tiền lên, Vãn Gia lấy ra một cái hộp vuông có đệm bên trong, cẩn thận cất kỹ, lúc này mới tiếp tục xử lý vết bẩn trên quần áo.
Chờ đến khi sấy ủi quần áo xong, cả người cô đã cảm thấy mệt lả người.
Sau khi treo quần áo vào tấm bọc chống bụi quần áo, Vãn Gia ngáp dài một cái, đi rửa mặt rồi lại lên giường nằm.
Đắp chăn mỏng không thấy lạnh cũng không thấy nóng, nhắm mắt không bao lâu thì ngủ mất.
Hôm nay là ngày chủ nhật nên cô ngủ đến cả một buổi sáng.
Rời giường không lâu, Vãn Gia theo như lịch hẹn từ trước mà ra ngoài.
Thay đổi hai tuyến tàu điện ngầm, khoảng một giờ sau, cô đi ra khỏi cổng.
Bước đến cổng nhà ga, ánh mặt trời buổi trưa che phủ đỉnh đầu.
Tòa nhà rước mắt rộng lớn, tòa tháp chính giống như một con sò điệp xanh dựng thẳng lên.
Bảng hiệu nằm ở nơi bắt mắt nhất, trong khi mặt tiền là những bức tường bằng kính phản chiếu những đám mây hình sóng ở chân trời.
Vãn Gia đi dọc theo những nơi có bóng râm, rồi bước vào sảnh đợi.
Các lễ tân đều mặc bộ đồ màu xám be, đeo vòng hoa cùng màu trên cổ, nhìn cách ăn mặc như tiếp viên hàng không thực thụ.
Lư Đồng đúng lúc giao ca xong, cô ấy đứng ở bàn làm việc của lễ tân vẫy tay với cô.
“Mới ngủ dậy đúng không? Ăn sáng chưa, có đói hay không?”“Mới ăn một cái bánh bao rồi nên không đói.
”“Có còn hay không vậy? Tớ đang đói đây.
” Lư Đồng cởi vòng hoa cổ trên xuống: “Hôm nay dậy muộn, vừa tới đây đã gặp phải một buổi quay phim tuyên truyền, bận đến nỗi đau cả đầu, đói bụng đến mức áσ ɭóŧ bị lỏng rồi.
”Vãn Gia lấy ra một thanh kẹo Snickers đưa cho cô ấy: “Ăn cái này lót dạ trước đi, tớ chỉ có cái này thôi.
”Hai người vừa nói chuyện vừa đi thang máy lên tầng 17.
Tầng này là khu giải trí, khi xuyên qua hành lang trên cao, Vãn Gia cảm thấy mũi có cảm giác ngứa ran, hắt hơi liên tiếp hai cái.
“Bị cảm sao?” Lư Đồng hỏi.
Vãn Gia lấy khăn giấy che mũi, giọng nói rầu rĩ: “Có thể là bị viêm mũi.
”Hai người tìm được quán ăn nhẹ mới mở, vị trí nằm dọc theo cửa sổ, tầm nhìn rộng mở, có thể nhìn thẳng ra sông.
Sau khi gọi món xong, Vãn Gia đi toilet một lát, lúc trở về thấy Lư Đồng đang nhìn về phía màn hình điện thoại di động, cười tít mắt.
“Xem cái gì vậy?” Cô thuận miệng hỏi một câu.
“Douyin của tổng giám đốc Chúc nhà chúng tớ, cậu có muốn xem không?”“Tổng giám đốc Chúc của các cậu cũng quay cái này sao?”“Lúc bộ phận kế hoạch quay không cẩn thận quay đến chỗ anh ta, buổi sáng mới đăng lên, hiện tại lượt thích càng ngày càng nhiều, nội bộ của chúng tớ đều phát điên rồi!”Lư Đồng đưa điện thoại di động đến trước mặt Vãn Gia.
Avatar là của tổng bộ E.
M, acc này Vãn Gia cũng chú ý, vì đặc điểm nơi làm việc quá hot, nên luôn chụp ảnh cuộc sống hàng ngày của đồng nghiệp trong công ty.
Trên màn hình là video của kỳ này, chủ đề là đột kích các đồng nghiệp hút thuốc.
Có lẽ là thời gian chọn không đúng, chạy hai tầng cũng không bắt được mấy người, cảm thấy tài liệu không đủ, chủ video bàn bạc với nhau là đi tầng khác thử xem.
Trong lúc chờ thang máy, âm thanh thông báo vang lên, hai cánh cửa thang máy sáng đến nỗi có thể soi gương mở ra, một bóng người thon