Dần dần, hai tay Vãn Gia buông xuống, vô lực mà gác lên vai anh, một tay chống vào kệ tủ, sức chống cự cũng không lớn.
Có một số việc nếu muốn làm, thật sự so với trong tưởng tượng còn muốn khó hơn.
Sau mấy ngày, Lư Đồng ép hỏi ra được một ít chi tiết, phát ra giọng nói đã lâu không nghe thấy, cuối cùng ở WeChat hỏi Vãn Gia: 『 Cậu có từng nghe qua một câu này hay không? 』Vãn Gia: 『 Câu gì? 』『 Khi một cô gái mặc một bộ áo ngủ hoàn toàn mới bước ra khỏi phòng, cái người đang ngủ trên giường kia mới xứng đáng là đàn ông.
』Còn chưa kịp trả lời, cô ấy lại gửi tới một câu: 『 Chúc mừng nha chị em, rốt cuộc cũng có ngày cậu có thể phản kháng thành công! 』“……” Vãn Gia click mở các nhóm icon, chọn nửa ngày trời, cuối cùng gửi cho cô giáo Lư một cái sticker “không còn gì để nói”.
Sau nửa tháng, mọi việc đều tiến triển vội vã.
Ở dưới sự dẫn dắt của Lương Tiến Luân, Vãn Gia cùng thành viên sáng lập khác đã có cơ hội gặp mặt nhau, ở trên mọi phương diện cũng xem như có thể hòa hợp, vì thế sau vài lần tiếp xúc, rất nhanh bọn họ đã quyết định cùng nhau hợp tác.
Công ty tên là Săn Dẫn, sau khi chọn được một cái tên thì bắt đầu chuẩn bị tìm địa điểm xây dựng, tìm tới tìm lui, cuối cùng chọn đặt trụ sở ở đối diện E.
M ở đường Ngọc Thành, đây cũng coi như là một nơi đông đúc, nhộn nhịp.
Việc tiếp theo chính là xây dựng cơ cấu công ty và phân bổ thành viên vào từng vị trí hợp lý.
Trong quá trình xây dựng đoàn đội, Vãn Gia nhận được tin nhắn của Lâm Miêu Miêu, cô ấy là đồng nghiệp cũ của cô.
Hai người hẹn nhau cùng đi ăn cơm ở dưới lầu của công ty.
Vừa đến nhà hàng liền thấy Lâm Miêu Miêu đã đứng ở đó đợi cô.
Vãn Gia vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, chị có việc bận một lát nên đến trễ.
”“Không có việc gì, là em đến sớm mà thôi.
” Mi mắt Lâm Miêu Miêu cong lên, khóe miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Chờ đến khi vào nhà hàng, cô ấy một tiếng lại một tiếng kêu chị Vãn Gia, đây đều là lời nói khách khí, từ trước đến giờ đều là như vậy, đều đã dưỡng thành thói quen.
Nhưng nếu nói về tuổi tác, kỳ thật bọn họ cũng chỉ kém nhau hai tuổi mà thôi.
Vừa ăn cơm vừa ôn chuyện, rất nhanh chủ đề lại trở về với công việc.
Không có đơn hàng của E.
M, bọn họ bắt đầu cố gắng ký hợp đồng với B.
D, cũng ký thêm với vài khách hàng mới, nhưng chỉ cần nói đến đơn hàng gần nhất mới ký, Lâm Miêu Miêu có chút ức chế.
Nhắc tới công ty A: “Chỉ là ký một cái hợp đồng mà thôi, còn phải chờ bọn họ mở hợp hội đồng quản trị mới có thể quyết định, chờ tới lúc bọn họ quyết định xong, công ty người ta đã sớm nhận đơn hàng của công ty khác rồi.
Còn công ty họ, thời gian đệ trình thôi cũng đã lâu như vậy, lại thích ép giá, không giống E.
M, trả lời lại nhanh, thanh toán cũng dứt khoát.
”Lại nói công ty B: “Bọn họ