Lại chợp mắt một lát, Vãn Gia nằm lại lên gối, hai mắt híp lại thành một đường chỉ, tìm được dãy số cần tìm liền nhấn nút gọi.
“Alo?” Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, thanh âm trầm xuyên qua điện thoại vang lên bên tai, nghe ra có chút trang nghiêm.
Vãn Gia ngừng một chút: “… Đang bận sao?”Bên kia có động tĩnh, đầu tiên là một âm thanh giống như tiếng ghế dựa bị kéo ta, tiếp theo đó chính là một trận tạp âm hỗn loạn.
Vãn Gia nghe vậy, lỗ tai nhanh nhạy lên, nghe được có người đang nói chuyện, cũng nghe được mấy chữ “hội nghị tạm dừng”.
“Đang mở cuộc họp sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì, vừa vặn đến lúc cần phải nghỉ ngơi một chút.
” Chúc Ngộ Thanh trả lời, tiếng bước chân vang lên, anh tiện đà đẩy cửa đi ra ngoài, giống như đi vào một gian phòng khác.
“Dậy rồi à?” Anh hỏi cô, lúc này âm điệu đã hòa hoãn lại, không hề nghiêm túc giống như lúc nãy.
Vãn Gia xoay mặt, đang muốn hỏi có phải đã quấy rầy anh hay không, lại nghe một câu hỏi: “Không lên tiếng, là gọi nhầm số sao?”“……” Vãn Gia hướng lên trên nằm một chút: “Ngày hôm qua hình như em không ngủ ở nơi này…”“Chính là tự bản thân em về tới, không nhớ rõ à?”“Hửm?” Vãn Gia sửng sốt.
“Hơn nửa đêm thì em trở về, mở cửa cũng không phát ra âm thanh, anh cũng là lúc tỉnh ngủ mới phát hiện em ở bên cạnh.
” Lại đứng đắn hỏi tiếp: “Gối đầu của em còn ướt, đêm qua vừa ngủ vừa chảy nước miếng tùm lum, em đã mơ thấy cái gì vậy?”Vãn Gia líu lưỡi: “Em, anh… nói bậy….
rõ ràng là anh…”“Nhớ lầm sao?” Chúc Ngộ Thanh trầm ngâm: “Có khả năng là mộng du, ông ngoại có nói qua, em đúng là có tật xấu mộng du.
”“?” Nói hươu nói vượn, Vãn Gia duỗi tay, năm ngón đập đập lên nơi mà anh vừa mới ngủ: “Anh mới mộng du……”Chúc Ngộ Thanh lúc này cũng thừa nhận: “Cũng có khả năng, anh mộng du nên nửa đêm đi ra ngoài nhặt một người mang về phòng.
”Anh cũng không tiếp tục đùa cô nữa, Chúc Ngộ Thanh hỏi: “Buổi tối nay còn có hẹn với cô Vãn đây, không biết cô Vãn đây có nể mặt không nào?”“Mấy giờ? Muốn đi ra ngoài sao?”“8 giờ có một bữa tiệc, muốn dẫn theo bạn nữ đi cùng.
”“Là bữa tiệc trang torng sao?”“Bữa tiệc giống lần trước đấy.
”Nhắc tới lần trước, Vãn Gia nhớ tới cảnh tượng mình đi theo anh xã giao, khi đó dù có thế nào cũng không bao giờ có thể nghĩ được bản thân mình sẽ cùng anh kết hôn, hơn nữa……Lúc cô còn đang xuất thần, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói: “Trang điểm đơn giản một chút là được, chỉ cần không mặc quần áo giống như ngày hôm qua là được.
”Quần áo của ngày hôm qua thì làm sao? Vãn Gia mê mang, nhưng rất nhanh cô đã nhớ đến, nghĩ đến bộ quần áo sọc caro kia của mình, cô cũng không nói gì.
Bộ quần áo sọc caro kia, kỳ thật là đồ chống nắng, nhưng cô cũng im