Tuy rằng cuộc đàm phán lần trước thất bại, nhưng bữa cơm hôm nay dù Trâu Vân không nhiệt tình cũng không tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Nhìn chung bữa ăn cũng không có trở ngại gì lớn.
Sau khi rời khỏi nhà cũ, Diêu Mẫn và hiệu trưởng Diêu đến Tranh Hồ Vân Thảo, trong miệng người lớn đó được gọi là nhà tân hôn.
Vãn Gia và Chúc Ngộ Thanh dẫn đầu chuyến tham quan từ tầng dưới lên tầng trên.
Ở ranh giới của tầng hai, Diêu Mẫn nhìn xung quanh và hỏi một cách kỳ lạ: "Tại sao lại có hai phòng làm việc?"Vãn Gia cũng rất bình tĩnh: "Thỉnh thoảng con về nhà để giải quyết công việc, thời gian của chúng con có thể sẽ chênh lệch nên là tách ra sẽ tiện hơn.
”Cô cũng không nói gian phòng cô đang làm việc vốn là phòng trà.
Ngay từ khi bận rộn với công việc, Chúc Ngộ Thanh đã đề nghị cho cô sử dụng phòng làm việc nhưng cô đã từ chối.
Sau đó anh cũng không nhắc tới, chỉ là sau đêm đó phòng trà đã được đổi thành thư phòng.
Diêu Mẫn vẫn đang lang thang trong phòng làm việc, nói về chiếc bình tráng men với cái bụng bí ngô giá bao nhiêu, rồi nhìn vào chiếc bàn có thể điều chỉnh được.
Vãn Gia đứng sau cánh cửa nhìn ra ngoài.
Ở cuối hành lang, Chúc Ngộ Thanh đang đỡ ông ngoại cùng nhìn vào bức tranh treo trên tường phía cuối.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc sáng, bóng dáng ngưng trầm, đường chân tóc rõ ràng, biểu cảm trên khuôn mặt là sự khiêm tốn độc nhất khi đối mặt với những người lớn tuổi, như thể anh đang khoác lên mình một lớp da văn nhã dịu dàng, năng lượng mạnh mẽ trong tiệc rượu cũng không còn thấy nữa.
Hai ngày nữa là đến ngày cưới.
Quá trình cũng không rườm rà lắm, bọn họ bỏ qua bước đón dâu, trang điểm làm tóc ở nhà, sau đó trực tiếp đến sảnh tiệc.
Đợi đến khi rời khỏi phòng chờ khách sạn, bọn họ bắt đầu chào hỏi người thân và bạn bè.
Địa điểm tổ chức hôn lễ rất lớn, khách mời cũng nhiều, bên phía Vãn Gia có rất ít người thân, ngoài gia đình Cao Minh khó khăn lắm mới lấp đầy một bàn thì còn lại toàn là bạn học và đồng nghiệp.
Tuy đông nhưng người ra vào phòng cô dâu không nhiều, thỉnh thoảng có vài người vào chào hỏi, cười nói vài câu rồi mới vào bàn.
Vì là phù dâu nên Lư Đồng luôn đi theo cô.
Trên đường đi toilet, lúc quay lại cô ấy nói: "Tớ vừa nhìn thấy Thang Vũ.
"Vãn Gia cũng không kinh ngạc lắm: "Cô ta gửi tin nhắn nói là sẽ đến.
”Lư Đồng a một tiếng, sau đó nhanh tay nhanh chân thu thập tốt trong hôn phòng, nhân lúc ít người, cô nàng chạy đến chỗ Vãn Gia, nói: “Cậu nhìn giúp tớ xem, đây là ai vậy?”Trong điện thoại có một bức ảnh chụp rõ ràng, Vãn Gia phóng to bức ảnh, nhìn thấy đó là Tôn Tấn.
Trong đám cưới này, anh ấy là phù rể của Chúc Ngộ Thanh.
“Tớ thua rồi” Lư Đồng thấp giọng mắng một tiếng.
Vãn Gia hỏi cô ấy: “Hai người quen nhau à?”“Suýt nữa thì lên giường với nhau