Tiếng chuông điện thoại từ tủ đầu giường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Chúc Ngộ Thanh bị đánh thức, anh sờ đến di động từ từ lấy lại tỉnh táo.Hóa ra là điện thoại công việc, anh liền ngồi dậy nhận điện thoại.Mặc dù mới ngủ dậy, âm thanh còn hơi buồn ngủ, có chút khàn như bị cảm nhưng anh cũng nhanh chóng ổn định lại giọng nói bình tĩnh giải quyết công việc.Vãn Gia một lần nữa nhắm mắt lại, chui vào trong chăn tự cuộn mình thành cái kén nhỏ.
Đột nhiên chăn bị kéo ra, người đang nhận điện thoại kia ngăn hành động tự gói mình của cô, nắm chặt lấy bàn tay không an phận của người dưới chăn.Không lâu sau Chúc Ngộ Thanh mới cúp điện thoại, lúc này cô mới phản ứng lại.Vãn Gia muốn rút tay ra, bị anh nhẹ nhàng siết chặt: “Em tức giận sao?”“…… Không muốn nói chuyện với anh.” Vãn Gia giận dỗi mắng một câu.Chúc Ngộ Thanh cười cười rồi bế cô lên.Cả hai người đều chưa mặc quần áo, Vãn Gia định giãy giụa hạ, lại bị anh chặn lại: “Lại động.”Trong giọng nói như có chút cảm xúc khác thường, đương nhiên Vãn Gia cảm nhận được, cô không dám làm loạn nữa, đành phải lên tiếng kháng nghị: “Anh đừng nhúc nhích nữa, kệ em đi……”Thấy Chúc Ngộ Thanh không nói gì chỉ chăm chú nhìn mình nên cô đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, một lát sau anh dịu dàng nói: “Anh đi làm trước, em cứ ngủ đi nhé!”Nói xong liền xoay người xuống giường, nhặt áo ngủ rơi trên đất đi vào phòng tắm.
Phải công nhận tấm màn che làm việc cực tốt, không một tia nắng nào có thể lọt vào trong phòng, Vãn Gia nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhưng thật sự là cảm giác như thoái hóa đốt sống trên người vẫn làm cô đau đến nhíu mày mỗi lần cựa mình.
Đúng là quá đáng!Sau khi cô tỉnh dậy, định đi qua nhà họ Chúc chào hỏi thì thấy các trưởng bối trong nhà đang nói chuyện.Lá phong đỏ bay trong gió, cảnh sắc thiên nhiên làm người ta xao động, Chúc Ngộ Thanh đang đi dạo cùng ông ngoại, phía sau là Diêu Mẫn cùng một số họ hàng, câu chuyện vẫn xoay quanh chủ đề nhà cửa, con cáiCao Minh cũng ở đó, tiện thể hù dọa Diêu Mẫn: “Dì Diêu à, sao dì không thúc giục đôi vợ chồng son kia nhanh chóng có con đi thôi, bây giờ sinh con là đẹp nhất rồi, lỡ sau này bận rộn không có thời gian nghĩ đến chuyện có con thì phải làm sao”Nói xong lại không quên trêu ghẹo Vãn Gia: “Nhưng mà tôi cũng nói thật, khi nào thì cậu định sinh con? Hay cậu sinh ra một tiểu tử đi, dù sao nếu là hai người sinh thì tôi cũng miễn cưỡng mà suy nghĩ kết thông gia, cậu nghĩ xem không phải người ta thường hay có câu con gái quý hơn ôm ba thỏi vàng sao? Thế nào, đáng cân nhắc nhỉ!”“Nói tào lao.” Dư Dao chặn miệng, quay sang khuyên Diêu Mẫn: “Dì Diêu à, đừng nhìn Cao Minh hiện tại cười hì hì, thái độ cũng không tồi, nhưng nếu Vãn Gia sinh con