…
“Sao thế? Hoắc thiếu gia, cậu có nhìn thấy gì không vậy?” Đầu Bự đỡ thùng gỗ hộ Hoắc Chấn Diệp, ngửa đầu lên hỏi.
“Không thấy gì hết.” Hoắc Chấn Diệp nhảy hai ba bước xuống, phủi bụi trên tay rồi hỏi: “Phạm nhân bị điên thì sao? Gã có khai gì không?
“Hoắc thiếu gia, đây là vùng tô giới của Nhật, chúng ta có thể xem xét hiện trường vụ án nhưng không thể thẩm vấn phạm nhân được.” Nếu không phải lúc ấy vụ án bắt cóc Tống Minh Kiệt bị làm rùm beng trên mặt báo, chưa chắc bọn họ đã được thông báo tới đây nhanh như vậy đâu.
Đầu Bự đột nhiên hỏi: “Chúng ta có cần đi báo cho ông bà Tống biết, hung thủ giết hại con trai của hai người đã chết rồi không?”
Đầu Bự rất có lòng thương, vì con trai mà bà Tống phát điên, nói cho bọn họ biết hung thủ đã chết, có lẽ sẽ khiến cho tâm lý bọn họ đỡ hơn một chút.
Hoắc Chấn Diệp gật đầu: “Vậy bảo với bọn họ một tiếng đi.” Chưa biết chừng là bọn họ tự tay báo thù cho con mình cũng nên.
Tối qua đã làm phiền ông Tống khiến ông ta nhớ tới chuyện đứa con của mình bị hại, hôm nay mang một tin vui tới hy vọng có thể an ủi ông ta phần nào.
Bọn họ rời khỏi nhà kho, nhìn thấy pháp y đang thu dọn thi thể, mấy thi thể kia gần như chỉ còn sót lại bộ da, được xếp chồng lên nhau, Hoắc Chấn Diệp vừa liếc mắt nhìn đã không nhịn được, cau mày xoay người bỏ đi.
“Hoắc thiếu gia, cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Đầu Bự an ủi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đều nôn hết ra, nôn vài lần là quen thôi ấy mà.”
Hoắc Chấn Diệp ngồi trên xe, hít một hơi thật sâu: “Tôi vẫn mong, tôi sẽ không bao giờ quen cảnh này.”
Bọn họ lái xe tới nhà họ Tống, gõ cửa hồi lâu cũng không ai mở cửa.
“Chẳng lẽ ra ngoài rồi sao?” Đầu Bự vừa hỏi vừa ngó vào trong vườn hoa biệt thự.
Cả căn nhà lớn thế này, đâu thể không có ai được chứ.
Hoắc Chấn Diệp nhíu mày xem xét, căn nhà này hình như càng âm u hơn ngày hôm qua.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn mái nhà, đúng lúc thấy có thứ gì đó bị vứt ra khỏi cửa thông gió trên gác.
Thứ đó rơi xuống đất, lăn lông lốc trên con đường đá.
“Thứ gì thế kia?” Cách rất xa, Đầu Bự híp mắt ngó.
Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy, hít sâu một hơi, nói với Đầu Bự: “Anh có mang theo súng không?”
Thứ bị ném ra khỏi cửa sổ chính là một chiếc guốc mộc của trẻ con.
Nhà họ tống đều là người Trung Quốc, tại sao trong nhà lại có guốc mộc của trẻ con Nhật Bản? Lẽ nào là Tống Phúc Minh giết hại ba người trong nhà kho ở Hồng Khẩu, sau đó bắt cóc đứa trẻ người Nhật về nhà mình sao?
Đầu Bự há hốc miệng.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa sổ, thấy bên trong có một bàn tay trẻ con vươn ra, trong tay còn cầm chiếc guốc mộc còn lại, chưa kịp ném xuống đã bị một bàn tay nhỏ khác kéo vào.
Gần như lập tức nhớ tới đống ruột trộn lẫn vào nhau của ba người, Đầu Bự cúi đầu nhìn gậy cảnh sát của mình: “Không, không có, Đồn Cảnh sát Trung Hoa không được trang bị súng!”
Hết cách, Hoắc Chấn Diệp đành xắn tay áo, nhảy lên túm cánh cổng sắt trèo vào bên trong để mở cửa cho Đầu Bự: “Anh đi từ bếp, tôi đi từ vườn hoa vào.
Đứa trẻ kia có thể vứt đồ ra ngoài, chứng tỏ người tập trung ở tầng một, hoặc trong nhà không có người.”
Thân hình Tống Phúc Sinh cỡ tầm trung, trông khá yếu ớt, bà Tống thì khỏi phải nói, hai người đều không phải là đối thủ của bọn họ.
Đầu Bự nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng nắm chặt gậy cảnh sát.
Hoắc Chấn Diệp vào từ cửa sổ sát đất bên vườn hoa, chú hoàng tước nhỏ bay lên đầu hắn, dường như đang thay hắn làm tiên phong.
Trong nhà im lặng, không một chút âm thanh.
Phòng khách tầng một vương vãi đồ chơi trẻ con và dải cờ màu sắc, trên tấm bàn trải khăn dài đặt một chiếc bánh kem hai tầng.
Trên bánh kem viết “Chúc mừng sinh nhật Tiểu Kiệt”, còn cắm xong cả nến.
Khắp nơi đều là hộp quà được gói khéo léo khác thường, hộp nào cũng buộc ruy băng, nhìn như đang chuẩn bị tổ chức một party sinh nhật.
Đầu Bự rón rén đi ra khỏi bếp, anh ta lắc lắc đầu ra hiệu với Hoắc Chấn Diệp, trong bếp không có ai.
Hai người nhìn nhau, sau đó đều dòm lên cầu thang.
Hoắc Chấn Diệp đặt tay lên cò súng đi trước tiên, Đầu Bự nắm chặt gậy cảnh sát theo sát ngay sau hắn.
Cánh cửa phòng làm việc rộng mở, Tống Phúc Sinh đang ngồi trước bàn.
Hoắc Chấn Diệp giơ súng lên mới phát hiện, Tống Phúc Sinh đang bị buộc chặt vào ghế và đã ngất đi.
Trên bàn làm việc rải rác bút sáp màu, sắc mặt Tống Phúc Sinh tái mét, hai gò má bị vẽ hai vòng đỏ hồng, thoạt nhìn giống như một người giả vậy.
Đầu Bự bước tới trước vả Tống Phúc Sinh một cái cho ông ta tỉnh.
Việc đầu tiên khi ông ta tỉnh lại là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, sau đó bật khóc.
Đầu Bự bịt kín miệng ông ta: “Nói nhỏ thôi! Bọn trẻ đang ở đâu?”
Tống Phúc Sinh dãy dụa, nhỏ giọng nói: “Đều đang… ở trên gác.”
Hoắc Chấn Diệp chỉ chỉ vào điện thoại trên bàn làm việc, bảo Đầu Bự gọi các anh em trong Đồn Cảnh sát tới đây, giọng Tống Phúc Sinh thê lương: “Đừng đi!”
Hoắc Chấn Diệp đã mở cửa ra rồi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ ngay tại chỗ, chưa thể lập tức định thần lại được.
Dưới nền gác lửng phủ kín ga giường và đệm chăn, cả căn gác giống như một chiếc giường khổng lồ, vài đứa trẻ đang ngủ trên đó, rúc mình vào nhau như những con chim nhỏ.
Bọn nó dựa sát vào nhau, nghe thấy tiếng động thì nhạy bén ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Hoắc Chấn Diệp.
Một đứa, hai đứa…
Hoắc Chấn Diệp nhíu mày, tại sao có đến năm đứa trẻ? Lẽ nào còn một vụ án mất tích nữa, nhưng bố mẹ chưa kịp báo cảnh sát sao?
Hắn ngồi xổm xuống, nói với mấy đứa trẻ: “Đừng sợ, chú sẽ dẫn các cháu rời khỏi căn nhà này.”
Không có đứa trẻ nào nhúc nhích, bọn nó vẫn nhìn Hoắc Chấn Diệp bằng ánh mắt sợ hãi.
Hoắc Chấn Diệp không có kinh nghiệm nói chuyện với trẻ con, hắn quát lên: “Đầu Bự, qua đây cái coi!”
Đầu Bự mặc quần áo cảnh sát trông vô cùng thành thật, có lẽ sẽ khiến cho những đứa trẻ này buông bỏ đề phòng.
Hắn rời khỏi gác lửng đi thấm vấn Tống Phúc Sinh vẫn đang bị trói, nhưng ông ta đã hoàn toàn tỉnh táo, chống hai chân muốn kéo cái ghế tới cạnh cửa sổ.
Hoắc Chấn Diệp vừa vào phòng đã nhìn thấy ông ta đang cố gắng di chuyển, nói: “Thưa ông Tống, đây là tầng hai, ông không trốn thoát được đâu.”
Tống Phúc Sinh không muốn chạy trốn, ông ta chỉ muốn lại gần ánh mặt trời hơn.
“Nói đi, ông và vợ ông đã bắt cóc mấy đứa trẻ kia thế nào?” Trong đó có đứa trẻ mất tích lâu nhất là năm ngày, năm ngày đều ở nhà họ Tống, Tống Phúc Sinh không thể nào không phát hiện được.
“Ông bị trói là do nảy sinh tranh chấp với vợ mình đúng không?”
Tống Phúc Sinh vẫn muốn dịch về phía cửa sổ, chân ghế quẹt qua sàn nhà vang lên tiếng két chói tai, nhưng ông ta vẫn không chịu dừng, cố chấp vô cùng.
Hoắc Chấn Diệp chỉ đành rút súng ra: “Ông Tống, nếu như ông không chịu phối hợp với tôi, chưa biết chừng vụ án này sẽ chuyển sang chỗ của người Nhật, tới lúc đó muốn ra sẽ càng khó hơn.”
Tống