Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi máu tanh, Đầu Bự xua dân chúng rời khỏi hiện trường.
Bọn họ vào trong, vừa nhìn đã suýt chút nữa nôn mửa.
Tống Anh chết trong trạng thái bán khỏa thân.
Nhưng lúc này bà ta mặc hay không mặc quần áo cũng không có gì khác biệt, bởi cả mảng da sau lưng bà ta đã bị lột sạch.
Mười đầu ngón tay ngón thì thiếu mất một đốt, ngón thì bị đứt tận gốc, trên đó là những dấu răng chi chít.
Trên mặt bà ta còn thoáng hiện một nụ cười đầy hạnh phúc và mãn nguyện, ở trong tình cảnh này có một cảm giác kỳ dị khó tả.
“Tiểu Kiệt” cần máu, bà ta sẽ cho nó máu, “Tiểu Kiệt” cần da, bà ta bèn cho nó da.
Hoắc Chấn Diệp quay đầu đi, hít một hơi thật sâu.
Khi hắn ngước lên chỉ thấy hơn chục con hoàng tước đậu trên cây, đang đồng loạt nhìn hắn chăm chú: “Không phải là tao nhát gan.”
Mà là nhất thời không chịu nổi kích thích lớn như vậy.
Bầy hoàng tước nhìn hắn đầy thâm ý, sau đó đồng loạt quay phắt đi.
Đầu Bự nhờ mấy người dân vào trong thành phố báo án.
Anh ta cần phải canh giữ hiện trường cùng với Hoắc Chấn Diệp.
Anh ta nghĩ mãi không ra, tại sao Hoắc Chấn Diệp lại biết được bà Tống ở nơi nào.
Đầu Bự ôm mối nghi ngờ mà khám xét hiện trường.
Xem xét một lúc, anh ta nói với Hoắc Chấn Diệp: “Hoắc thiếu gia, sao bên cạnh bà Tống có nhiều dấu chân trẻ con vậy nhỉ?”
Vừa trong vừa nông, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra được.
Đầu Bự nhìn rất lâu, chỉ vào một dấu chân có vẻ hơi rõ: “Cái này, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.”
Hoắc Chấn Diệp vừa nhìn đã nhớ ra ngay, đây là dấu giày da thủ công của nước Ý, giống y hệt với nửa dấu giày ở kho hàng Hồng Khẩu kia.
Đầu Bự khẽ nuốt nước miếng.
Kiểu chết này khiến cho anh ta liên tưởng đến những câu chuyện rùng rợn trên báo chí.
“Hoắc thiếu gia, cậu đoán xem rốt cuộc ai đã giết bà Tống đây?” Sắc trời dần mờ tối, xung quanh đều là đồng ruộng.
Xe của Tống Anh bị vứt ở bên bờ sông Phổ Giang, bà ta bị người khác lừa đến đây rồi giết chết sao? Vậy thì những dấu chân trẻ em kia phải giải thích thế nào?
Đầu Bự nghĩ mãi không ra, gõ đầu nhìn Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp rút một điếu thuốc, dựa người vào bên cạnh xe.
Đây là lần đầu tiên Đầu Bự thấy hắn không tích cực phá án.
Trước kia nếu gặp tình huống thế này, hắn sẽ nói chút điều gì đó.
Hoắc Chấn Diệp im lặng, thầm nghĩ: Một tấm da, liệu có đủ không?
Nhân viên pháp y của đồn cảnh sát đến tiếp nhận công việc.
Hoắc Chấn Diệp quay lưng rời khỏi.
Có người cảnh sát còn muốn hỏi hắn tìm thấy tung tích của bà Tống bằng cách nào, nhưng hắn đã lái xe đi mất.
“Đầu Bự, các anh tìm thấy người bằng cách nào vậy?”
Đầu Bự lắc đầu: “Tôi cũng không biết, các cậu nếu ai muốn biết thì đi hỏi Hoắc thiếu gia ấy, xem cậu ấy có chịu nói không.”
Cả đám trố mắt nhìn nhau.
Tính khí của Hoắc thiếu gia là loại hỏi gì đáp nấy hay sao? Cho đến bây giờ, trong đồn cảnh sát cậu ta cũng chỉ thân cận với một mình Đầu Bự mà thôi.
Lúc Hoắc Chấn Diệp lái xe từ ngoại ô về nhà thì trời đã gần tối.
Vốn dĩ thời gian này mọi nhà đều đã xách bếp than ra ngoài hẻm để nấu cơm, đám con nít thì chạy tới chạy lui, những bạn nhỏ thân thiện còn đến nhà khác ăn chực.
Nhà kế bên thì lầu trên nấu khoai môn xào dầu hành, lầu dưới có cá hố rán khô, hàng xóm láng giềng sẽ xới cho nhau nếm thử.
Mà hiện tại trong con hẻm cũng chỉ còn người lớn nấu cơm, bầy trẻ thì được nhốt ở trong nhà, đứa nào nhô đầu ra ngoài xem còn bị mẹ la mắng.
“Tiểu Yến, mau đóng cửa sổ lại!”
Tiểu Yến lập tức đóng cửa sổ.
Cô bé dùng tay áo lau một góc cửa sổ bằng kính, nhìn đăm đăm vào ngôi nhà nhỏ nhà họ Bạch.
Hôm qua cô bé đã hẹn với A Tú, rằng hôm nay sẽ cùng nhau đá cầu nữa.
Hàng xóm láng giềng có người tin tức nhạy bén, cũng biết Hoắc Chấn Diệp làm cố vấn trong đồn cảnh sát, thấy hắn trở về vội xúm đến vây quanh hỏi han: “Cậu Hoắc à, phá được án rồi chứ?”
“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.”
“Nghe nói kẻ đó chuyên môn bắt cóc những bé trai, có đúng không?” Nhà nào có con trai cũng vô cùng sợ hãi.
Hoắc Chấn Diệp mỉm cười gật đầu, lách người xuyên qua bếp than của từng nhà, đi đến trước cửa nhà Bạch Chuẩn.
Hắn ngửi thấy trên người không còn mùi khói bếp nữa, mới gõ cửa.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Bạch Chuẩn ngồi trước sân, trước mặt đang bày hương án, bệ thắp nhang và hoa quả tươi.
Hoắc Chấn Diệp đến bên cạnh xe lăn của Bạch Chuẩn.
Đêm qua cậu tìm sinh hồn cho Tiểu Khải, đêm nay lại phải lập hương án để tìm tiểu quỷ người giấy, hắn sợ cơ thể cậu không chống chịu nổi.
Bạch Chuẩn liếc hắn nói: “Nó liên tục giết người, hung tính bộc phát, nếu không nhanh chóng truy lùng chưa biết chừng sẽ thực sự khoác da người.”
Cậu là môn chủ Thất Môn, cho nên cậu phải xử lý.
Mỗi lần như vậy, Hoắc Chấn Diệp lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Những thứ hắn biết, đều không thể hỗ trợ Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn nói xong thì lấy ba nén nhang ra khỏi ống nhang, châm lửa và bảo Hoắc Chấn Diệp: “Anh đi mời Nhị Lang Thần Quân qua đây.”
Phải tìm việc gì cho người này làm mới được.
Vì Nhị Lang Thần Quân là thần quân, nên được làm cao hơn so với người bình thường khá nhiều, trông càng giống như tượng thần trong miếu.
Nhưng bởi vì làm bằng giấy cho nên nó không quá nặng, chỉ cần một người cũng có thể di chuyển được.
Hoắc Chấn Diệp mang Nhị Lang Thần Quân ra ngoài sân, có chút hiếu kỳ hỏi: “Sao lần này cậu không mời Vô Thường?”
“Vô Thường gia là người cai quản vong linh quỷ hồn, mà thứ kia thì vẫn chưa biết có phải là quỷ hay không.” Cũng có lẽ nó chỉ là một linh hồn được sinh ra từ oán hận si yêu của con người.
Bất luận nó là thứ gì, mọi tà ma trong thiên hạ đều không thể ẩn giấu trước Thiên Nhãn của Nhị Lang Thần Quân.
Mà thần được mời càng lớn, tinh lực hao tổn càng nhiều.
Tuy rằng người thợ thủ công đã cho linh hồn giấy kia hình hài, nhưng Tống Anh mới là người đã cho nó “ý thức”.
Nó đã liên tiếp giết chết ba người, cuối cùng lại giết Tống Anh, thoát khỏi sự ràng buộc của người tạo ra nó.
Thế nên còn chưa biết nó sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Bạch Chuẩn cung kính điểm nhang, pha mực chu sa, chấm bút lông điểm mắt cho Nhị Lang Thần Quân.
Sau đó cậu quỳ trước tượng thần bằng giấy và châm lửa.
Tre và giấy rõ ràng đã bốc cháy, xong không hề phát ra chút âm thanh nào.
Trước lúc cháy hết, Nhị Lang Thần Quân hiện ra sừng sững trong gió.
Lấy giấy dâng hiến, mượn một phần thần uy của thần quân để truy bắt ác linh.
Trong phút chốc giữa sân nổi lên một trận gió, Thiên Nhãn giữa trán Nhị Lang Thần phát ra kim quang rồi biến mất trong màn đêm.
A Tú ôm một chiếc hũ đến.
Bạch Chuẩn đặt chiếc hũ ở giữa trận gió, viết một tấm bùa hóa linh dán lên trên hũ.
Làm xong những việc này, sắc môi Bạch Chuẩn lại nhạt hơn mấy phần.
Hoắc Chấn Diệp đỡ lấy vai cậu, lấy một chiếc đệm lông vũ đặt ở sau lưng cậu, rồi hỏi: “Cái này, có thể học không?”
Bạch Chuẩn uể oải nhìn hắn: “Làm sao?”
Cậu là do sư phụ dạy.
Mấy năm nữa cậu cũng nên tìm một đồ đệ cho mình, như thế mới có thể truyền thừa Thất môn.
Chỉ là trẻ con rất phiền phức, tính tình chưa được định hình, thiện ác chưa phân rõ.
Chỉ mới nghĩ đến sau này sẽ phải nhận một đứa trẻ làm đệ tử, còn phải hao tâm tổn sức uốn nắn, không cho nó lầm đường lạc lối, Bạch Chuẩn đã thấy xương cốt đau ê ẩm.
“Vậy, cậu thấy tôi có thể học được không?” Hoắc Chấn Diệp lấy một miếng sô cô la sữa ra, lột vỏ giấy bạc đưa đến bên miệng Bạch Chuẩn.
Thứ này trông thì đen thùi lùi, nhưng mùi lại rất thơm ngọt.
Bạch Chuẩn nhăn mày, ngửi thử đầy nghi ngờ.
“Tôi không ăn cà phê miếng.”
Hoắc Chấn Diệp cười: “Cái này gọi là sô cô la, ăn vào ấm người còn nâng cao tinh thần nữa.” Tay chân của Bạch Chuẩn đều đã lạnh cóng hết rồi.
Bạch Chuẩn le lưỡi ra