Hoắc Chấn Diệp lật lại sổ ghi chép của thợ may Diêm.
Ông ta ghi chép rất rõ ràng gần đây mình đã gặp những ai, lấy số đo cho người nào và nhận bao nhiêu tấm vải.
Chỉ duy nhất tấm vải mỏng hai màu kia là không có ghi chép gì cả.
Người học việc nói nó giống như lụa điện quang, có nghĩa là ngoài mỏng nhẹ ra nó còn lấp lánh ánh sáng.
Hoắc Chấn Diệp nói điều này cho Bạch Chuẩn nghe.
Bạch Chuẩn nghe xong thì im lặng lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Đi đi.”
Chiều hôm sau, Hoắc Chấn Diệp lái xe hơi chở Bạch Chuẩn đến kỹ viện Trường Tam ở Hội Lạc Lý.
*Hội Lạc Lý là khu đèn đỏ nổi tiếng nhất Thượng Hải những năm 1920-1940.
*Trường Tam là một nhà thổ (lầu xanh, kỹ viện) cao cấp ở Thượng Hải, khách đến đây uống rượu, qua đêm hay nghe hát đều phải trả trước ba đồng Đại Dương, vì thế nên mới có trên là Trường Tam.
Xe dừng ở trước cửa kỹ viện.
Đập vào mắt là tường hồng ngói xám, đầu tường còn có mấy chùm hoa hồng xà xuống.
Qua lối vào là sân khấu nhỏ, cửa chạm hoa, đèn ngũ liên, trang hoàng lộng lẫy.
*Đèn ngũ liên: đèn lồng gồm 5 lồng đèn xâu lại thành một chuỗi.
Đứng ở chỗ này, người ta sẽ có cảm giác dường như thời gian quay ngược trở về trăm năm trước.
Cho dù bên ngoài có đổi mới tiến bộ đến đâu, cũng không có quan hệ gì với thế giới bên trong.
Gã sai vặt nhìn thấy có người đến thì vội la to: “Có khách!” Sau đó gật đầu cúi chào, đến trước mặt hai người bọn họ.
Gã chào Bạch Chuẩn trước: “Chào Bạch Thất gia.”
Sau đó mới quay sang Hoắc Chấn Diệp: “Hoắc thiếu gia.”
Gương mặt Hoắc Chấn Diệp cũng có chút tiếng tăm ở đất Thượng Hải, lúc xảy ra vụ án người đẹp Hoa Quốc hắn còn liên tục được lên báo, cho nên gã sai vặt nhận ra hắn cũng không lạ.
Nhưng tại sao gã lại biết Bạch Chuẩn?
Hoắc Chấn Diệp cúi đầu nhìn Bạch Chuẩn, chỉ nghe thấy cậu đáp với vẻ lười biếng.
Cậu ấy còn đi kỹ viện?! Cậu ấy đi kỹ viện lúc nào?! Thì ra cậu ấy còn là khách quen ở đây!
Gã sai vặt dẫn bọn họ vào phòng bao lớn nhất, bên trong có một chiếc giường La Hán có bình phong sơn thủy, hai bên là đèn cung đình bằng thủy tinh.
Hoắc Chấn Diệp chưa hỏi gì, gã sai vặt đã xách hai hộp đựng thức ăn đến, lấy từng chiếc đĩa bằng bàn tay ra, tổng cộng có mười hai món điểm tâm.
Bốn món khô, bốn món tươi, bốn món mứt quả.
Bạch Chuẩn chậm rãi nhấp hớp trà, rồi sai bảo một cách rất quen thuộc: “Mang cho tôi một bát chè hạnh nhân.”
Gã sai vặt gật đầu lui ra ngoài.
“Cậu đến đây khi nào vậy?” Cửa vừa đóng, Hoắc Chấn Diệp đã vội hỏi.
“Đến cùng sư phụ tôi.” Bạch Chuẩn lấy một miếng thịt đào phủ đường trắng.
Thứ điểm tâm này ở bên ngoài, không thể nào làm được tinh tế như trong kỹ viện này.
“Đến cùng với sư phụ cậu hả?!” Hoắc Chấn Diệp sửng sốt.
Chẳng lẽ sư phụ mang đệ tử đi khai trai? Thực tế cũng không phải là không có cái lệ này.
Hắn cũng không thể nào phát giận được.
Bạch Chuẩn liếc nhìn vẻ mặt của Hoắc Chấn Diệp rồi nói: “Sư phụ dẫn đến để xem phụ nữ trông ra sao, phải xem rồi mới làm cho giống được.”
Trừ nơi này ra, làm gì có nơi nào có thể trả tiền để xem cơ thể phụ nữ!
Hoắc Chấn Diệp muốn hỏi xem cậu đã xem được những gì, nhưng lại không hỏi nên lời.
“Làm sao? Chẳng phải anh cũng từng xem hay sao?” Hắn tưởng rằng cậu chưa xem tranh phương Tây bao giờ à? Trong tranh cũng có đàn ông và phụ nữ khỏa thân.
Hoắc Chấn Diệp hắn cũng vẽ rồi, còn dám nói là chưa xem bao giờ à?
“Ai bảo tôi xem rồi? Tôi xem cái gì chứ? Đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ xem!” Hoắc Chấn Diệp phủ nhận.
Bạch Chuẩn chống cằm, đôi mắt quét qua khuôn mặt Hoắc Chấn Diệp, giọng nói ngâm dài: “Ồ, thì ra là anh chưa xem bao giờ.”
Hoắc Chấn Diệp nghẹn họng.
Gã sai vặt nhanh chóng gõ cửa, bưng hai bát chè hạnh nhân vào và hỏi Bạch Chuẩn: “Hôm nay Thất gia muốn nghe hí khúc hay gọi hoa tửu?” Vừa nói vừa nhìn Hoắc Chấn Diệp, trong đầu thầm nghĩ cái vị Hoắc thiếu gia này sao sắc mặt lại khó coi như vậy, chẳng lẽ là đến để gây sự?
*Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ bên cạnh hầu hạ (aka tay vịn =)))
“Hí khúc.” Bạch Chuẩn liếc Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp móc ví ra trả tiền.
Ở trong kỹ viện Trường Tam, uống trà mất ba đồng bạc, nghe hí khúc cũng ba đồng bạc, gọi hoa tửu cũng ba đồng bạc.
Gã sai vặt nhận tiền, cười híp mắt: “Hai vị muốn gọi cô nương nào ạ?”
“Tiểu Kim Bảo có đó không? Gọi cô ta tới đây.” Bạch Chuẩn ngả người ra giường, thuận tay ném một viên kẹo nhân hạch đào vào miệng, dáng vẻ còn giống thiếu gia ăn chơi hơn cả Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp giận mà không có chỗ xả.
Cậu còn gọi cả hí khúc nữa!
Gã sai vặt đi gọi hí khúc.
Hoắc Chấn Diệp cũng dựa nửa người lên chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, nói: “Chẳng phải mục đích đến đây là để điều tra vụ án hay sao? Tôi còn muốn hỏi dò xem tên sai vặt kia có biết điều gì không.”
“Vội cái gì, đến tối biết liền.” Vừa bước vào đây, Bạch Chuẩn đã ngửi thấy một luồng oán khí khó tiêu tán ẩn nấp dưới mùi phấn hoa, len lỏi ở khắp nơi trong tòa nhà.
“Tấm vải đó, thật sự có gì quái gở sao?”
Bạch Chuẩn không trả lời.
Tiểu Kim Bảo ôm đàn tỳ bà bước vào, vừa vào cửa lập tức cúi chào: “Thất gia, hát tiếp khúc “Bạch Xà” lần trước ạ?”
Bạch Chuẩn lười biếng dựa vào chiếc gối, liếc Hoắc Chấn Diệp, bảo: “Đã mất công đến đây rồi, lát nữa bảo bọn họ dọn một bàn đồ ăn riêng vào.”
Nếu không phải khách quen, sẽ không được thưởng thức những món ăn riêng của kỹ viện.
Bạch Chuẩn kéo chiếc đĩa bằng sứ Thanh Hoa đến bên cạnh, có chút hứng thú nói chuyện phiếm: “Anh biết Thanh Bang không?”
Hoắc Chấn Diệp đương nhiên biết, Thanh Bang là bang phái nổi danh nhất Thượng Hải, có thế lực rất lớn ở cả giới chính trị và giới buôn bán.
Đa phần các sòng bài, tiệm thuốc phiện và nhà thổ đều nằm trong tay Thanh Bang.
“Vào lúc Thập Tam Đường cường thịnh nhất, những người có vai có vế trong Thanh Bang gặp sư phụ tôi cũng phải khách khí chào một tiếng Thất Môn chủ.” Những chỗ như vậy một thiếu gia như Hoắc Chấn Diệp cũng chưa chắc có thể đến, nhưng Bạch Chuẩn chắc chắn đã từng đến.
Hoắc Chấn Diệp không ngờ, người hưởng thụ lại là Bạch Chuẩn.
Thỉnh thoảng hắn nhìn đồng hồ đeo tay, chờ khúc Bạch Xà vừa kết thúc thì ném một nắm tiền thưởng rồi bảo Tiểu Kim Bảo đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiểu Kim Bảo ra khỏi phòng, đưa đàn tỳ bà cho gã sai vặt.
Có mấy chị em hỏi cô: “Sao thế? Không ai giữ cô lại à?” Bất cứ ai được giữ lại cũng là phúc lớn đó nha.
Không cần nói đến Bạch Thất gia, chỉ cần trông tướng mạo dáng người của Hoắc thiếu gia thôi, từ lúc bước chân vào trong kỹ viện này đã có biết bao cặp mắt nhìn chăm chú rồi.
Khó khăn lắm mới chờ được gọi hí, vậy mà lại không gọi hoa tửu.
Lúc ở trong phòng Tiểu Kim Bảo vẫn tươi cười xởi lởi, ra bên ngoài đã than thở với các chị em: “Mấy người các cô đừng có hi vọng vớ được miếng ngon này,” Cô ta cắn môi cười, hai tay làm điệu bộ: “Hai người kia, là một đôi đấy!”
Dù hai người có ngồi ngay ngắn đến đâu cũng vô ích, mắt qua mày lại như thế thì làm sao mà giấu được! Tuy Bạch Thất gia có vẻ rất thản nhiên, nhưng ánh mắt của Hoắc thiếu gia lại không hề rời khỏi cậu ấy một li.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lúc này Hoắc Chấn Diệp mới ngả người ra phía sau, nhìn thẳng Bạch Chuẩn và hỏi cậu: “Chúng ta tìm bằng cách nào?”
Bạch Chuẩn cắn miếng mứt anh đào: “Không phải chúng ta.
Là anh đi tìm, anh nợ tôi.”
Dán một lá bùa truy hồn.
Hồn lìa khỏi xác, đuổi theo oán khí, tìm ra chân tướng.
Việc này không giống với việc tìm sinh hồn cho Tiểu Khải.
Tiểu Khải có người ruột thịt chí thân gọi hồn giúp, còn Hoắc Chấn Diệp làm như vậy sẽ có chút mạo hiểm.
“Vậy thì dán đi.” Hoắc Chấn Diệp dọn chiếc bàn nhỏ đi, tùy tiện nằm xuống bên cạnh Bạch Chuẩn.
“Anh không sợ à?” Bạch Chuẩn nhìn hắn.
Ánh đèn từ chiếc đèn lồng cung đình đọng trên mặt cậu, đốm sáng trong mắt nhảy nhót, trong khoảnh khắc giống như sắp nhảy ra ngoài.
Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, tim hơi run lên: “Tôi nợ cậu mà.”
Cười xong thì nhắm mắt, mặc cho Bạch Chuẩn xử trí.
Đây là lần đầu hai người ở sát vào nhau như vậy.
Mùi đàn hương