Hoắc Chấn Diệp rảo bước, xách theo hộp bánh cà phê quay lại xóm Dư Khánh.
A Tú vội ra mở cửa cho hắn, rồi nhanh chóng rúc vào phòng.
Tâm trạng chủ nhân không được tốt, nhóm người giấy đều rục đầu rũ mắt, ngay cả hoàng tước cũng ngoan ngoãn hơn.
Nó không dám đi trêu chọc Chỏm Đỏ mà chỉ đậu ở bên xà nhà xa lắc, quay đầu vẫy đuôi, hy vọng Chỏm Đỏ sẽ chú ý đến nó.
Bạch Chuẩn ngồi trước bàn có hai đĩa thức ăn và chén cháo trắng thanh đạm.
Hoắc Chấn Diệp trở về cậu cũng không thèm dòm, chỉ múc muỗng cháo đưa lên miệng thổi nhè nhẹ.
“Sao cậu ăn cháo trắng vậy?” Hoắc Chấn Diệp cau mày, còn bới móc mấy dĩa rau không chất lượng: “Dưa mắm này cũng không ổn.
Đợi mai tôi về nhà bảo thím Lưu nấu thêm đồ cho cậu.”
Bạch Chuẩn vẫn không để ý tới Hoắc Chấn Diệp.
Hắn ngồi xuống trước mặt cậu, đợi hồi lâu cũng không thấy A Tú mang bát đũa lên.
Bây giờ hắn mới cảm thấy bầu không khí khá kỳ lạ: “Sao thế?” Nghĩ một lát mới tỉnh ra.
Sư huynh Bạch Chuẩn vừa chết, tuy rằng là tự mình chuốc lấy nhưng dù sao cũng là sư huynh của Bạch Chuẩn, trong lòng cậu không thoải mái cũng là chuyện bình thường.
“Có muốn tổ chức lễ tang không?”
Bạch Chuẩn thả muỗng xuống, cầm đũa gắp miếng dưa mắm bỏ vào miệng.
“Đừng ăn cái này nữa.” Hoắc Chấn Diệp xắn tay áo dẹp chén cháo: “Cậu ăn cái này trước đã.
Cho dù ăn chay cũng không thể ăn như vậy được.”
Hắn đưa cho Bạch Chuẩn miếng bánh kem sôcôla, còn sợ cậu ăn nhiều nên cắt ra phân nửa.
Bạch Chuẩn múc một thìa kem bơ cà phê nhìn Hoắc Chấn Diệp chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng gọi cả bàn đồ chay về.
Gạch cua chay, củ niễng xào, canh rau nhút.
Ba dĩa đồ ăn bày trước mặt mà Bạch Chuẩn chỉ liếc cái rồi thôi.
“Đến hòa thượng ăn trứng gà cũng được tính là ăn chay mà.” Gầy như Bạch Chuẩn, dù không ăn thịt thì cũng phải ăn trứng gà hay uống sữa bò.
Bạch thất gia miễn cưỡng dùng đầu đũa gắp một miếng gạch cua chay, lòng trắng và lòng đỏ trứng được xào riêng, sau đó thêm lòng đỏ trứng muối, dấm và gừng để làm ra vị thịt cua.
“Thế nào? Không tệ chứ, vốn dĩ món này nên dùng cá lù đù vàng để nấu.
Nếu cậu thích ăn, sau này có thể nếm thử thịt vị cá.” Hoắc Chấn Diệp cười hớn hở, ngọn đèn chiếu xuống khiến đôi mắt hắn như đượm ánh sáng, trông đặc biệt có thần thái.
Bạch Chuẩn nhìn hắn, ra ngoài gặp người kia cũng có thể vui đến vậy sao?
Hoàng tước nhỏ bước tới bước lui trên xà nhà, nó cúi đầu nhìn hai người bên cạnh bàn, một người ngồi thẳng dùng đũa gảy hạt cơm, một người nghiêng về phía trước.
Nó vỗ vỗ cánh, bay vèo tới cạnh lồng, vươn cổ ra muốn mổ chú chim đầu đỏ trong lồng.
Hoắc Chấn Diệp vẫn đang cười, Bạch Chuẩn lườm xéo hắn rồi đập đũa xuống, di chuyển xe lăn vào trong phòng.
“Cậu ấy đang giận sao?” Hoắc Chấn Diệp hỏi hai dãy người giấy bên phải trái, tất cả người giấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Hoắc Chấn Diệp chỉ đành đứng dậy, theo vào trong phòng, “Sao thế?”
Bạch Chuẩn không đáp lời, tay cầm trúc và kéo, cắt một tờ giấy đỏ làm áo cưới.
Hoắc Chấn Diệp ngồi dưới đèn cùng cậu, cầm lấy cành trúc chẻ nan, cả căn phòng chỉ có tiếng vang “tách tách” khe khẽ của hoa đèn.
Bạch Chuẩn thấy Hoắc Chấn Diệp khẽ xoay cổ tay, nan trúc chẻ ra vừa mảnh vừa dài, xoay hay gấp khúc đều không bị đứt, lửa giận cũng tự dưng tan đi không ít.
Hai người ngồi im lặng lúc lâu, Hoắc Chấn Diệp nói: “Thi thể của Hỉ Hồng phải để đó thêm hai ngày nữa, nhà họ Kiều đã chi một khoản tiền mai táng để chọn một phần mộ tử tế cho cô ta.
Cậu có muốn nghỉ ngơi trước vài ngày không? Đợi khi nào tinh thần đỡ hơn rồi may da cho cô ta sau.”
“Trước tết Trung Nguyên nhất định phải may xong.” Còn cả Tống Anh nữa, không thể để cho hồn ma của bà ta quanh quẩn ở dương gian được, tiết Trung Nguyên phải tiễn bà ta lên đường.
Hoắc Chấn Diệp thấy sắc mặt của Bạch Chuẩn lại tái thêm, hắn vội làm nhanh hơn.
Nếu như hắn có thể làm nhiều thêm chút nữa, Bạch Chuẩn cũng đỡ một phần sức, nhưng vì cử động mạnh khiến miệng vết thương đau nhói, Hoắc Chấn Diệp hít sâu.
Bạch Chuẩn cầm thanh trúc chọc vai hắn: “Nhẹ thôi, dùng lực ở cổ tay.”
Vai vừa bị chọc, tim Hoắc Chấn Diệp nảy lên tưng tưng.
Hắn quay người nắm lấy thanh trúc, hai người chỉ cách nhau cành trúc ấy: “Cậu cảm thấy đàn ông nhất định phải thích phụ nữ mới bình thường sao?”
Ánh mắt nhìn thẳng Bạch Chuẩn, không hề vòng vo.
Lửa nóng trong lòng Bạch Chuẩn bỗng dưng lại dâng lên, cậu rút cành trúc ra, hắn còn không biết xấu hổ hỏi chuyện này sao?
“Lẽ thường là thế, âm dương điều hòa.” Bạch Chuẩn sa sầm mặt, cái tên bác sĩ kia có gì tốt chứ, nhìn thì yếu ớt giống y phụ nữ.
Hoắc Chấn Diệp giật mình, hắn không ngờ Bạch Chuẩn quyết đoán như vậy.
Ngẫm lại cũng phải thôi, Thất Môn Điều vốn dĩ là điều hòa âm dương, sao có thể làm trái thứ mình học cả đời chứ?
Bàn tay buông lỏng, cành trúc rơi xuống, hắn ủ rũ ngồi dưới đèn, hời hợt chẻ nan trúc và dán giấy đỏ lên đó.
Bạch Chuẩn thấy hắn như vậy thì rất vừa lòng, cắt áo giấy xong bèn quay về phòng ngủ.
Hoắc Chấn Diệp lại ngồi trên chiếc giường ngoài hành lang nhìn ánh trăng trong sân.
Hắn thở ngắn than dài, cuối cùng Hoắc thất thiếu gia cũng hiểu ra một điều, mặc kệ Bạch Chuẩn thế nào thì hắn cũng thích cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Chấn Diệp nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, Bạch Chuẩn phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho Bạch Lê, một Hỉ Hồng, một Tống Anh, cả một thợ may Chu nữa.
Còn hắn phải tới Đồn Cảnh sát một chuyến.
Hắn vừa đóng cửa, Bạch Chuẩn lập tức mở mắt ra, cả đêm qua cậu không ngủ ngon, chỉ nằm nghe Hoắc Chấn Diệp cách một bức tường trằn trọc tới lui.
Sáng sớm đã gấp đi gặp tên bác sĩ kia rồi à?
Hoàng tước không cần chủ nhân phải mở miệng, nó bay khỏi sân, đậu lên vai Hoắc Chấn Diệp tức giận mổ hắn một cái.
Hoắc Chấn Diệp xoa đầu nó, hoàng tước nhỏ theo Hoắc Chấn Diệp tới Đồn Cảnh sát.
Đầu Bự vừa nhác thấy Hoắc Chấn Diệp, mở miệng cười trêu chọc: “Hoắc thiếu gia! Mấy ngày nay cậu không xem báo à?”
Bạch Chuẩn không đặt báo nên tất nhiên hắn chưa xem, nhưng nhìn cái điệu bộ của Đầu Bự thì chắc là chuyện tốt, cười hỏi: “Sao nào? Trên báo khen anh à?”
Đầu Bự lắc đầu, đưa xấp báo qua: “Không phải tôi, là Hoắc thiếu gia lại nổi tiếng rồi!”
Hoắc Chấn Diệp cầm lấy tờ báo nhỏ mà hắn chưa từng nghe tên, tiện tay giở ra xem, nhìn thấy bên trên in chữ lớn bằng mực dầu: “Công tử bột biến thân thành thần thám, liên tiếp phá kỳ án sau vụ án Hoa Quốc”.
Hoắc Chấn Diệp đọc nhanh như bay, càng đọc càng nhíu mày.
Bài báo này viết y như tiểu thuyết, không ghi tên nam chính mà chỉ lấy biệt hiệu là Thất thiếu gia.
Nội dung viết hắn tiêu tiền như nước thế nào, bị cuốn vào kỳ án ra sao rồi phát huy sức mạnh thần kỳ tìm ra hung thủ sửa lại án sai cho mình.
Trong đó có vài câu nhìn vô cùng quen mắt, không trích từ “Sherlock Holmes” thì cũng trích từ “Những vụ án của Charlie Chan”.
(Charlie Chan là một thám tử cảnh sát hư cấu ở thành phố Honolulu do tác giả Earl Derr Biggers tạo ra cho một loạt tiểu thuyết bí ẩn)
Hành văn cẩu thả nhưng câu chuyện ly kỳ, tác giả của bài báo nói Thất thiếu gia có thể thông linh, dựa vào thông linh để phá án.
Mặc dù dùng tên giả nhưng chỉ cần đọc lướt vẫn có thể nhận ra đó là Hoắc Chấn Diệp, ngay cả Đầu Bự cũng phát hiện: “Hoắc thiếu gia, ngày mai là công bố kết thúc vụ án vợ chồng Tống Phúc Sinh, vậy mà tờ báo này