Trần Thọ khôn khéo, Hoắc Chấn Diệp còn tinh ranh hơn.
A Sinh đương nhiên tin tưởng Trần Thọ, nhưng Hoắc Chấn Diệp thì không.
Trần Thọ vừa tới đã cắm mặt vào làm việc, chặt trúc, cắt cỏ lau, bận từ trong ra ngoài, lúc nghỉ ngơi chỉ hỏi Bạch Chuẩn một câu: “Bây giờ Thất gia có thể dẫn những… những sư huynh đệ kia ra ngoài không.”
“Không dẫn ra được.” Vẫn là giọng điệu lạnh lùng lười biếng kia, cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thọ.
Bạch Chuẩn nói xong, sắc mặt Trần Thọ tái mét.
Anh ta ngồi ngây ra rất lâu, sau đó thỉnh thoảng còn liếc vali đồ ăn.
Hoắc Chấn Diệp nướng cành trúc trên tay, đợi khi Trần Thọ và A Sinh ra ngoài làm việc, hắn giấu ngay đồ ăn trong vali xuống dưới bàn thờ thần rồi xếp đá vào trong vali.
Bạch Chuẩn ngồi bên cạnh làm khung trúc, nhìn hắn chơi trò khôn ranh.
Hoắc Chấn Diệp quăng đá vào trong vali và nói: “Việc tôi làm gọi là phòng tiểu nhân không phòng quân tử.” Nếu như Trần Thọ nổi ý xấu, anh ta sẽ trộm một vali đá.
Trần Thọ quả thực có ý xấu, nếu như anh ta nghĩ để lại cho bọn họ một chút cũng sẽ không xách cả vali đi.
A Sinh đứng trước mặt giỏ trúc, ngực cậu ta phập phồng, mặt căng đỏ bừng: “Để tôi tìm anh ta! Tôi đi tìm anh ta!” Nói xong còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, tại sao đến cả Trần sư huynh cũng như vậy.
Hoắc Chấn Diệp cản cậu ta lại: “Cậu biết anh ta nói thật hay giả không? Tìm được anh ta rồi có thể làm gì?”
A Sinh ngơ ngác, cậu ta ngồi trước cửa miếu, nhìn ánh đèn uốn lượn dưới chân núi, buồn bã vùi mặt vào đầu gối.
Cậu ta đã rất hy vọng lời sư huynh nói là thật.
Ít nhất môn chủ và các tiểu sư đệ vẫn còn sống.
Bạch Chuẩn thấy A Sinh ngồi xổm bên cửa, đầu ngón tay thắt cành cỏ lau, bện chặt khung trúc: “Lời anh ta nói cũng không hẳn là giả.”
Bọn họ chỉ có thể mang người sống đi, mà Trần Thọ lại muốn mang người yêu của anh ta đi.
A Sinh ngẩng đầu, nhìn Bạch Chuẩn với vẻ hoang mang.
Cậu ta không thể ngờ rằng Bạch thất gia lạnh lùng cũng biết an ủi người khác.
Suốt quãng đường đi, cậu ta còn không dám nói chuyện với Thất gia nữa đó.
Hoắc Chấn Diệp biết Bạch Chuẩn nhớ tới Bạch Lê, hắn đi tới bên cạnh A Sinh, vỗ vai cậu ta: “Được rồi, làm việc thôi, làm xong chúng ta còn phải lên trấn nữa.”
“Lên trấn ư?” A Sinh nuốt nước bọt, “Nhưng trời đã tối rồi cơ mà.”
“Không lên trấn thì làm sao tìm được cách rời khỏi đây?” Hoắc Chấn Diệp đưa cho A Sinh một tấm mặt nạ giấy, trên mặt nạ là một khuôn mặt bình thường.
Đeo mặt nạ này lên, trà trộn vào đám ma quỷ cũng không bắt mắt.
Trần Thọ trộm vali chạy lên trên trấn, anh ta không đợi ở bến đò, không nghe Chử Vân đích thân nói câu nhất định phải gả cho mình, bởi vì anh ta đã từng nghe một lần rồi.
Một khi người trong gánh hát Cát Khánh xuống thuyền, bước lên vùng đất này, bọn họ sẽ chậm rãi nhớ lại tất cả những chuyện trước đây.
Người tỉnh táo trước sẽ giết người tỉnh táo sau.
Một giây trước vẫn là sư huynh đệ, một giây sau đã trở thành đồ ăn.
Anh ta muốn mang cô ra khỏi nơi đây, anh ta nên đưa cô ra khỏi đây từ sớm, để cho cô đừng nhớ lại tất cả những chuyện này.
Chỉ cần có đồ ăn, cô sẽ không nhớ ra, không nhớ ra được sẽ không đau khổ.
Trần Thọ xách vali, tìm được gánh Cát Khánh.
Sư huynh đệ đang bắc rạp, anh ta vẽ mặt trà trộn vào trong gánh hát, tìm tới Chử Vân ngồi trước bàn trang điểm mới chỉ vẽ được nửa khuôn mặt.
Anh ta kéo tay Chử Vân: “Anh tới rồi, anh tới đón em đây.”
Chửa Vân lập tức đỏ bừng mặt, vung tay anh ta ra: “Anh muốn chết à, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Tần Thọ không quan tâm gì hết: “Anh có thứ muốn tặng cho em, em đi theo anh.” Nói xong muốn kéo Chử Vân ra khỏi rạp hí.
Chử Vân nhìn thấy có sư huynh sư đệ cười trộm, còn có người nhướng mày, hai má đỏ bừng.
“Anh đúng thật là, em mới vẽ được nửa mặt thôi, sao mà ra ngoài được đây.”
“Anh thật sự có chuyện gấp muốn nói với em, em dùng tay áo che trước có được không?” Trần Thọ đưa chiếc hộp nhỏ ra, “Theo anh ra ngoài, ở đây anh ngại.”
Mặc dù Chử Vân hát hí, nhưng cũng đã từng đi xem phim nước ngoài với Trần Thọ.
Hai người lén lút đi xem, người đàn ông trong phim khi muốn cầu hôn đều như vậy.
Nghĩ rằng Trần Thọ muốn cầu hôn mình, cô cũng không quan tâm tới khuôn mặt chỉ vẽ được một nửa, bèn rút khăn tay ra che mặt, xấu hổ đi theo sau Trần Thọ.
Bộ dạng xấu hổ kia còn thật hơn khi diễn cô vợ ngại ngùng trên sân khấu.
Chử Vân đi cùng Trần Thọ tới ngõ phía sau, Trần Thọ nhìn cô: “A Vân, em đừng sợ.”
Chử Vân mím môi cười: “Đừng sợ gì? Em sợ anh ăn em chắc.”
Trần Thọ rưng rưng nước mắt: “Sao mà anh ăn em được chứ, cho dù để em ăn thịt, anh cũng sẽ không ăn em đâu.” Không thể để cô ăn thịt người, nếu như cô cứ thế này, chưa biết chừng bọn họ còn có thể về.
Chử Vân sững người, sau đó bật cười: “Anh nói lời điên khùng gì vậy.”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Trần Thọ đánh ngất.
Khi Chử Vân tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đầy bài vị.
Tay chân cô đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét kín, còn Trần Thọ đang ngồi trước một cái vali.
Anh ta đang đánh vào va li, thầm mắng chửi, tại sao lại thế này cơ chứ? Bọn họ đã đổi thứ trong vali từ khi nào vậy?
Vốn dĩ tưởng rằng là một vali đồ ăn, nhưng không ngờ lại chẳng có gì.
Quay đầu nhìn thấy Chử Vân nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, còn cố gắng xích về góc tường.
Trần Thọ ổn định tâm trạng, sợ dọa đến cô nên vội giải thích: “A Vân đừng sợ, anh không thể đưa em ra khỏi đây, người trong gánh hát đều điên cả rồi.
Muộn thêm chút nữa bọn họ sẽ tự tàn sát lẫn nhau.”
Chử Vân không tin, cô chỉ cho rằng Trần Thọ điên rồi.
Nhưng cô rất thông minh, nghe Trần Thọ nói vậy, cô giả vờ như tin tưởng anh ta, khẽ cười gật đầu, miệng ú ớ muốn nói.
Trần Thọ rút chiếc khăn che miệng cô ra, trước khi cầm đi còn nói với cô: “A Vân, cho dù anh có chết cũng sẽ không hại em đâu.”
A Vân lại gật đầu, Trần Thọ mới rút khăn tay ra khỏi miệng cô.
Chử Vân muốn chạy nhưng cô sợ kích động tới Trần Thọ nên chỉ đành cười gượng: “Anh thật sự không phải đang dỗ dành em đấy chứ?”
Trần Thọ vuốt ve tóc cô: “Anh cũng muốn đây chỉ là trò đùa, nhưng không phải.
Em cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng ra ngoài, quái vật có tới cũng sẽ không dám vào trong nhà từ đường đâu.”
Lúc này Chử Vân hoàn toàn chắc chắn, Trần Thọ thực sự điên rồi, anh ta đặt đá vào trong vali, còn nói người trong gánh hát sẽ tàn sát lẫn nhau, còn nói linh tinh trên trấn này có quái vật.
Nhưng càng như vậy, Chử Vân càng dịu dàng với anh ta hơn: “Vâng, em không ra ngoài, nhưng chúng ta ăn gì đây?”
Cô quyết tâm phải quay lại gánh hát, nói với sư huynh đệ rằng Trần Thọ điên rồi, để sư huynh sư đệ mang Trần Thọ về.
Bọn họ có thể đi tìm Nhị môn chủ, để Nhị gia xem bệnh cho anh ta.
Nếu như trúng tà thì phải đi tìm Thất gia, thể nào cũng có cách chữa khỏi cho anh ta được.
Trần Thọ nghe cô nói vậy, sắc mặt càng tái đi: “A Vân, em đói rồi hả?”
Chử Vân không nói thì không cảm thấy gì, nói xong lập tức cảm thấy vô cùng đói bụng, dường như… dường như rất nhiều ngày chưa ăn thứ gì, cô nuốt nước bọt: “Vâng, em đói rồi.”
Trần Thọ lấy một miếng bánh qui ra, cũng may là anh ta đã học lấy nước từ thân trúc, ở đây cũng đủ nước uống.
Ngâm bánh quy vào nước làm thành bột nhão cho Chử Vân uống.
Chử Vân uống hai ngụm bèn lắc đầu nói: “Trần sư huynh, em thấy trên trấn có bán hồn đồn đậu hũ, anh đi mua cho em một bát có được không?”
Trần Thọ rưng rưng nước mắt, vừa dịu dàng lại vừa xót thương: “Thứ đó không thể ăn, thứ đó không tốt đâu.”
Anh ta gần như đối xử rất hung ác với Chử Vân, tuyệt đối không cho phép cô sinh ra suy nghĩ muốn ăn đồ trên trấn, cho cô uống hết cả nước, Chử Vân không dám phản kháng nữa.
Cô nhìn nước và lương khô, ăn hết những thứ kia, chắc chắn anh ta sẽ phải ra ngoài lấy thêm.
Sư huynh đệ phát hiện ra không thấy cô đâu nữa thể nào cũng sẽ đi tìm hai người.
Chử Vân uống bột nhão, thầm an ủi bản thân.
Chỉ cần có thể tìm cơ hội ra ngoài, nhất định có thể chữa bệnh cho Trần sư huynh.
Trần Thọ nhìn cô như vậy, trong lòng hiểu rõ cô vẫn không chịu tin tưởng mình, cô vẫn muốn chạy, đây không phải lần đầu tiên anh ta thử cứu cô nữa rồi.
Lần trước cô không tin anh ta, chạy về gánh hát.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng kia, cô nhớ ra hết tất cả mọi chuyện.
Cho nên lần này Trần Thọ mới trói cô lại, không nhìn không nghe, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ ra: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Trần Thọ càng nói như vậy, Chử Vân lại càng ngoan ngoãn: “Em không sợ, sao em có thể sợ anh được chứ, anh có thứ gì muốn đưa cho em đúng không?”
Trần Thọ cười, anh ta lấy hộp phấn: “Cái này anh mua ở công ty bách