…
Hoắc Chấn Diệp dẫn theo Đầu Bự tới khách sạn Richard.
Mặc dù Hoắc Chấn Diệp là cố vấn nhưng vài nơi không thể tra xét, dẫn theo cảnh sát như Đầu Bự thì lại khác, tốn thêm chút tiền là hắn có thể thuận lợi lấy được danh sách đăng ký phòng.
“Bạch Chuẩn.”
Hoắc Chấn Diệp đọc thầm, nét chữ mềm mại không xương nhưng lại có vài phần khí chất nổi bật, giống như con người cậu ấy vậy.
Khóe miệng hắn cong lên, biết tên rồi thì tiếp theo tra địa chỉ, nơi ấy hắn chỉ muốn đến một mình thôi.
Đầu Bự hỏi: “Hoắc thiếu gia, chúng ta phải tìm người này hả?”
Hoắc Chấn Diệp lắc đầu: “Anh dẫn những nhân viên phục vụ đi làm ngày hôm ấy về Đồn thẩm tra thêm lần nữa, xem trong đó ai là người đã thu tiền bán số phòng của tôi.”
Kim Đan Quế, Liễu Đại và cả Tô Mạn Lệ chắc không ngờ rằng Hoắc Chấn Diệp lại được hoan nghênh đến thế.
Chuyện này Hoắc Chấn Diệp chưa từng nhắc tới khi lấy lời khai, Đầu Bự tưởng hắn vừa mới nghĩ ra nên lập tức đi làm.
Hoắc Chấn Diệp dựa vào trí nhớ bảo lái xe đi tới khu phố cũ, lần thứ hai bước vào cánh cửa tiểu viện nhà họ Hàn.
Cánh cửa tiểu viện khép hờ, phòng của Liễu Đại đối diện giàn hoa kia, gã đang nằm trên giường dưỡng thương, còn Liễu Nhị thì đi qua đi lại trong phòng.
Thấy Hoắc Chấn Diệp tới, cậu ta sững người: “Tại sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới tìm cậu Liễu.”
Trong lòng Liễu Đại vẫn còn nhớ chuyện Bạch Chuẩn nói Kim Đan Quế sẽ tới tìm gã, nhưng Bạch Chuẩn không nhắc, gã cũng không dám hỏi, chỉ vội gật đầu: “Mời Hoắc thiếu gia vào ngồi.”
Giống như hoàn toàn quên mất, lúc trước gã từng đố kỵ và ghen ghét Kim Đan Quế muốn quyến rũ Hoắc Chấn Diệp thế nào.
Hàn Châu đã nấu cơm xong rồi, cô bưng một bát canh cá quả vào phòng.
Nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp thì gật đầu khẽ cười, sau đó nói với Liễu Đại: “Sư đệ, uống luôn canh bây giờ đi, nếu để nguội rồi sẽ bị tanh đó.”
Liễu Đại nói khách sáo: “Hoắc thiếu gia cũng nếm thử canh mà sư tỷ tôi nấu đi, chị ấy nấu ngon lắm.” Dứt lời muốn đưa bát canh trong tay cho Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp còn chưa kịp từ chối, Hàn Châu đã giành trước: “Bát canh này tôi đặc biệt nấu cho cậu, bên trong có bỏ dược liệu, uống vào vết thương sẽ chóng lành.
Nếu như Hoắc thiếu gia muốn uống, để tôi mang một bát không có dược liệu lên.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn vào trong bát quả nhiên có thứ gì đó hầm trắng cả ra, tuy rằng canh cá thơm nhưng thím Lưu đã cho hắn ăn no nên Hoắc Chấn Diệp lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, trước khi tới đây tôi đã ăn rồi.”
Hàn Châu khẽ cười, đi ra khỏi phòng dùng bữa với Liễu Nhị.
Hoắc Chấn Diệp nhìn bàn cơm bày trong sân, phía Liễu Nhị có mấy đĩa thịt nhưng trước mặt Hàn Châu chỉ có rau xanh đậu hũ.
Liễu Đại giải thích: “Sư tỷ tôi phải giữ hiếu cho sư phụ.” Nói xong gã lại sợ Hoắc Chấn Diệp hiểu lầm, “Bình thường tôi và sư đệ đều phải tới quán trà, quán rượu biểu diễn, ăn chay không có sức.”
Trong mắt Hoắc Chấn Diệp ánh lên ý cười, nhưng không vạch trần gã.
Nếu thật lòng tôn sư thì Liễu Đại sẽ không bị dọa vì câu “Sư phụ hiển linh”.
Hắn không cười nữa, nhìn Liễu Đại với vẻ mặt thành khẩn, nói: “Tôi muốn tới thăm Bạch thất gia, không biết cậu Liễu đây có tiện nói cho tôi biết địa chỉ của cậu ấy không nhỉ?”
Ngón tay Liễu Đại theo quán tính đè phong thư dưới gối đầu, Hoắc Chấn Diệp liếc mắt nhìn gã: “Bạch thất gia có cho tôi một phong thư, nhưng tối qua đã dùng mất rồi.”
Tướng mạo của Liễu Đại cũng có thể xem như đẹp trai, nhưng giờ phút này trên khuôn mặt lại không còn chút khí khái nào, gã cẩn thận hỏi Hoắc Chấn Diệp: “Rốt cuộc là Hoắc thiếu gia đã gặp phải chuyện gì vậy?”
Hoắc Chấn Diệp cười cười, chỉ nói: “Tôi không quen Kim tiểu thư, cũng không biết người phụ nữ trong mơ có phải là cô ấy hay không.
Hy vọng cậu Liễu có thể nói cho tôi biết địa chỉ của Bạch thất gia, tôi muốn tới xin một phong thư nữa.”
Liễu Đại không nhìn thấy bộ dạng khi chết của Kim Đan Quế, hung thủ giết Kim Đan Quế còn bày cho hai người tư thế “bốn mắt nhìn nhau”.
Hôm đó Liễu Đại uống rất nhiều rượu, trong rượu lại bỏ thuốc, khi gã mở mắt ra thì Kim Đan Quế đã bị khiêng đi rồi.
Liễu Đại không tin Kim Đan Quế quay về đòi mạng, gã nghĩ cô ta quay lại là muốn nói cho gã biết hung thủ là ai.
Gã thật lòng với cô ta, vì cô ta mà còn có thể vứt bỏ cả sư tỷ và sư môn, làm sao mà cô ta tới giết gã được chứ?
Hoắc Chấn Diệp nhìn Hàn Châu ngoài sân: “Hàn tiểu thư hiền lương dịu dàng, là sự lựa chọn tốt để làm vợ.”
Chẳng lẽ tên Liễu Đại này có mắt không tròng sao? Thích ai không thích, lại đi thích Kim Đan Quế trong mắt chỉ có tiền, huống hồ ngoại hình cũng chẳng đẹp là bao, nếu không sao lại đứng cuối bảng xếp hạng mỹ nhân Hoa Quốc.
Liễu Đại nhớ tới gì đó, nhìn thoáng qua Hàn Châu ngồi bên ngoài.
Sư tỷ cái gì cũng tốt, còn một lòng một dạ với gã, nhưng mà… bộ dạng của cô thực sự quá bình thường.
Liễu Đại nhớ lại cảnh lần đầu gặp Kim Đan Quế.
Kim Đan Quế hỏi được địa chỉ nhà họ Hàn từ quán trà mà Liễu Đại và Liễu Nhị biểu diễn, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Liễu Đại và Liễu Nhị đang cởi trần luyện công trong sân, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, Liễu Đại ngây ra, cả đời gã chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng chạm vào loại phụ nữ như vậy.
Liễu Nhị nhìn thấy Kim Đan Quế không phải dạng phụ nữ tử tế, nên hỏi thẳng cô ta: “Cô tìm ai?”
Đôi mắt Kim Đan Quế lướt qua khuôn mặt Liễu Đại và Liễu Nhị rồi dừng lại trên người Liễu Đại, liếc mắt qua bờ vai và hông của gã.
Gã trông đẹp mã hơn nhiều so với những khách tới sàn nhảy.
Cô ta lắc hông bước tới, một tay đặt lên vai Liễu Đại, đầu ngón tay khẽ lau qua giọt mồ hôi trước ngực gã: “Anh Liễu, anh có nhận đồ đệ không nhỉ?”
Liễu Đại không rõ gã thở gấp do luyện tập, hay là vì đầu ngón tay mềm mại như bông kia.
Sau đó, gã trở thành người đàn ông trên giường cô ta.
“Sư tỷ đương nhiên rất tốt.” Liễu Đại tỉnh táo lại, nửa câu sau mắc nghẹn trong cổ họng không dám nói ra.
Hoắc Chấn Diệp cười: “Tên thật của Kim Đan Quế là Vương Thu Phương, mắt hai mí của cô ta là cắt, mũi cũng được lót thêm vào, cả khóe mắt cũng dùng tới dao kéo.”
Vũ nữ phải xinh đẹp thì mới kiếm được tiền, Kim Đan Quế vừa có chút tiền là đã tới chỗ bác sĩ làm phẫu thuật, độn mũi, cắt mắt, chậm rãi trở thành dáng vẻ mà Liễu Đại thích.
Liễu Đại không tin, gã không tin gương mặt xinh đẹp kia lại là giả.
.
ngôn tình sủng
Hoắc Chấn Diệp nhìn sư tỷ đệ ngồi bên giàn hoa, một người như Liễu Đại thật sự không đáng để có người gửi gắm tình cảm thật lòng.
Hoắc Chấn Diệp hỏi được địa chỉ của Bạch Chuẩn, cũng không muốn nói nhiều thêm