Hơn mười giờ, Hoắc Chấn Diệp mới dậy chuẩn bị đi tới công ty điện ảnh.
Hai ba ngày nay đều phải ra ngoài, khiến cho hắn cảm thấy như mình đang trải qua cuộc sống “vợ chồng”.
Hắn đi làm, Bạch Chuẩn ở nhà đợi hắn.
Khi hắn ra ngoài Bạch Chuẩn vẫn còn nằm, về nhà rồi Bạch Chuẩn vẫn còn nằm.
Hoắc Chấn Diệp cười hớn hở trước gương, mang theo hơi thở mùi hương bạc hà vào phòng.
Người hầu giấy đứng bên cửa lập tức đi vào trong nhà chính, những người giấy đều nhìn trời, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Đợi khi Hoắc Chấn Diệp đi ra ngoài, hắn xoa miệng chào hỏi với người giấy: “Tôi phải ra ngoài, hẹn gặp lại vào buổi chiều.” Hắn cười hớn hở ra cửa, sau đó lại cao giọng hỏi, “Có muốn ăn bánh xốp không?”
Mãi hồi lâu Bạch Chuẩn không trả lời, cảm giác lưỡi lưỡi triền miên vẫn còn vương trên môi cậu.
Hoắc Chấn Diệp đợi một lúc mà không thấy cậu trả lời, chỉ có người giấy xếp hàng trong phòng đồng loạt gật đầu.
Những người giấy này đều hiểu lòng chủ nhân.
Hoắc Chấn Diệp cười cười đóng cửa lại, đi xuyên qua ngõ nhỏ của xóm Dư Khánh, hàng xóm đều chào hỏi hắn: “Hoắc tiên sinh ra ngoài đấy hả?”
“Vâng, đi làm việc.” Hắn cũng cười cười trả lời lại, dường như hắn cũng là một người chồng bình thường trên thế giới này, mà Bạch Chuẩn là người vợ hiền đang đợi hắn tan làm về nhà.
Hoàng tước bay khỏi sân nhà họ Bạch, khẽ đáp trên đầu vai Hoắc Chấn Diệp.
Bạch Chuẩn trở mình trên giường, nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp cười sáng lạn như vậy, trong lòng cậu cảm thấy không vui.
Tên công tử bột này chắc chẳng nghĩ được chuyện gì tốt đẹp.
Hoắc Chấn Diệp thở ra một hơi, vươn tay che tai lại, bắt lấy hoàng tước nhỏ mổ hắn một cái rồi định chạy trốn: “Mày làm gì đấy?”
Hoàng tước duỗi cánh, giống như thể người đang nhún vai, ra hiệu với Hoắc Chấn Diệp rằng cơ thể chim của nó không thể tự chủ, chủ nhân bảo nó mổ, nó không thể không mổ.
Tâm trạng Bạch Chuẩn vô cùng tốt, cười xong lại nghĩ hôm nay phải làm chuyện gì.
Nhất thời cảm thấy không có chuyện gì để làm, trước đây không có tên công tử bột kia thì cậu làm gì nhỉ?
Bạch Chuẩn cau mày ngồi dậy, ra lệnh cho người hầu giấy dìu mình lên xe lăn, đi vòng quanh nhà chính và nhà bếp một vòng, tại sao A Tú cũng không có mặt vậy?
“A Tú đâu?” Cậu hỏi người hầu giấu.
Người hầu giấy giơ một tờ giấy, là A Tú để lại.
[Tôi đi hiệu sách.
A Tú.]
Bạch Chuẩn cầm tờ giấy với vẻ mặt kỳ quái, A Tú cũng chỉ để lại thứ này rồi ra ngoài luôn ư? Cậu tùy ý giơ tay, người giấy cầm lấy tờ giấy kia để vào trong phòng A Tú.
Căn nhà lớn như thế này mà chỉ có đàn tế và người giấy ở chung với cậu.
Bạch Chuẩn dâng hương trước sư phụ, sư huynh, đổi hoa giấy và nước trong, sau đó… sau đó không còn việc gì để làm, gần đây thái bình thế sao?
Bạch thất gia chán quá.
Trong lúc cậu đang buồn chán, cửa vang lên mấy tiếng gõ: “Cho hỏi Bạch thất gia ở đây đúng không ạ?”
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn cau mày, A Tú không ở đây nên cậu phải ra mở cửa hả?
Thạch Khoan mang theo quà đứng ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong không có âm thanh lại gõ thêm mấy cái, cửa mới he hé một khe, bên trong có âm thanh lười biếng vọng ra.
“Vào đi.”
Thạch Khoan đẩy cửa ra, nhìn thấy Bạch thất gia ngồi trong nhà chính, trong phòng không có ai hết, vậy ai là người mở cửa cho anh ta đây?
Nghi ngờ này chỉ thoáng qua, Thạch Khoan đi vào trong nhà chính, khách sáo đặt quà xuống, chắp tay hành lễ: “Tôi tới thăm hỏi Bạch thất gia.”
Nếu như bình thường, Bạch Chuẩn lười sẽ phản ứng với người khác, nhưng hôm nay cậu thực sự quá buồn chán mới bằng lòng để ý tới người này: “Sao thế?”
Thạch Khoan có hơi ngại ngùng, anh ta hít sâu mới mở miệng, thành khẩn nói với Bạch Chuẩn: “Tôi muốn mời Thất gia làm mai em Hàn Châu cho tôi.”
“Tôi đã nghe ngóng rồi, trước nay Tam Môn thân thiết với Thất Môn.
Sau khi Hàn tam gia mất cũng đã nhờ Thất gia chăm sóc Hàn Châu, tôi muốn mời Thất gia làm mai.”
Bạch Chuẩn giơ tay chống đầu, nhíu mày: “Quan hệ của cha anh với Hàn Tam chẳng ra làm sao.”
Khi Hàn Tam mất, Thạch Vinh còn không tới thắp hương, vừa tới thì lại muốn tranh vị trí Tam môn chủ, Thạch Khoan cứ vậy mà đòi đi cầu hôn sao? Có lẽ cũng bị Hàn Châu đuổi ra ngoài.
“Rốt cuộc là anh muốn cưới Hàn Châu hay là muốn ‘Thừng thần tiên’?”
Bạch Chuẩn lười biếng, nhưng ánh mắt đảo qua Thạch Khoan như dòng điện lạnh.
Thạch Khoan cao lớn tuấn tú, uy vũ hơn Liễu Đại nhiều, anh ta mới nhìn thấy Hàn Châu một lần mà đã muốn cưới cô ấy hả?
Thạch Khoan đứng thẳng người, để mặc Bạch Chuẩn xem xét.
Đợi Bạch Chuẩn rời mắt đi rồi anh ta mới giải thích: “Tuyệt kỹ của em Hàn Châu quả thực khiến người ta lóa mắt, nhưng tôi cầu thân cũng không chỉ vì nguyên nhân này.”
Anh ta đã tới tiểu viện nhà họ Hàn không biết bao lần, ban đầu chỉ muốn chăm sóc Hàn Châu, cô ở một mình, phải làm thế nào để làm việc kiếm sống ở Thượng Hải này đây.
Một mình cô thì không thể biểu diễn được, Thạch Khoan định mời Hàn Châu gia nhập với bố con bọn họ.
“Tôi đã nói chuyện với mấy quán trà và rạp hát rồi, bao tháng, chúng tôi sẽ chia theo lệ, không ai chiếm lời của ai.” Lúc vừa mới tiếp xúc, Thạch Khoan biết ngay mặc dù Hàn Châu trông yếu ớt nhu nhược nhưng tích cách lại quyết đoán, tuyệt đối sẽ không chiếm lời từ người khác.
Hàn Châu từ chối, mình cô sống trong căn tiểu viện nhà họ Hàn, không hề động tay vào gói vàng bạc kia, chỉ dựa vào số tiền tích cóp ít ỏi sống những ngày tháng nghèo khó.
“Tôi thủ tang cho cha, sau khi hoàn thành chữ hiếu mới nghĩ tới chuyện khác.”
Thạch Khoan mới gặp Hàn Châu đã bị tuyệt kỹ của cô hớp hồn, gặp lại thì bị tính cách của cô hấp dẫn, chân không tự chủ chạy tới tiểu viện nhà họ Hàn.
Nghe thấy câu này, Bạch Chuẩn nghĩ tới Hoắc Chấn Diệp, người kia cũng như vậy, có đuổi cũng không đuổi được đi, quăng ra rồi vẫn quay lại.
Thạch Khoan nói: “Ngày nào tôi cũng đi, cuối cùng em ấy cũng chịu cho tôi vào.
Mua gạo, mua than, cũng chịu cho tôi ở lại ăn bữa cơm.” Vừa nói vừa cười, anh ta chậm rãi nắm bắt tích cách của Hàn Châu, anh ta tốt với cô một thì cô tốt lại hai.
Nhưng dù như vậy Hàn Châu vẫn không chịu thả lỏng, Thạch Khoan bạo gan đề cập tới chuyện kết hôn lại bị Hàn Châu đuổi ra ngoài.
Cho nên anh ta mới tới nhà Bạch Chuẩn, muốn mời Bạch Chuẩn ra mặt.
“Tôi không làm nghề mai mối.” Bạch Chuẩn nhìn Thạch Khoan.
Chẳng lẽ người này bị ngốc sao, nhìn những người giấy trong phòng mà không biết cậu chuyên lo chuyện tang à.
Chuyện vui và buồn sao có thể làm lẫn lộn được chứ.
Thạch Khoan trầm ngâm: “Vậy Thất gia có thể chỉ cho tôi không.”
Bạch Chuẩn không lo Hàn Châu chịu thiệt, cho dù có thực sự gả cho Thạch Khoan thật, nếu như Thạch Khoan có lòng tính kế cô, cô cũng có thể tự lấy lại công bằng cho mình.
“Anh lấy gì chứng minh anh muốn cưới cô ấy chứ không phải ‘Thừng thần tiên’?” Bởi vì “Thừng thần tiên” nên Liễu Đại mới cưới cô, chắc chắn cô sẽ không đi vào vết xe đổ.
Thạch Khoan hiểu được chỗ rối rắm, anh ta bật cười: “Em ấy có tuyệt kỹ thì tôi cũng có.”
Hôm đấu ảo thuật, Thạch Khoan định diễn mấy trò ảo thuật nhỏ, sau đó mới diễn tuyệt kỹ kiếm sống của mình, nhưng gặp được “Thừng thần tiên”, anh ta đành lùi bước.
Tuyệt kỹ của Thạch Khoan là “Ra hoa kết trái.”
Anh ta đặt quà xuống, quay đầu định đi.
Bạch Chuẩn lườm một cái, người này đi rồi, chẳng phải cậu lại không có việc gì làm hay sao?
Thạch Khoan đi tới nửa đường thì quay lại, cúi đầu thật sâu