Bạch Tiểu Thất ngồi trong nhà hàng cơm Tây, chiếc bàn trước mặt trải khăn trắng, cậu đang đợi bít tết vừa mới chuẩn bị xong bưng lên trước mặt mình.
Từ bé tay chân cậu đã vụng về, lớn rồi cũng không tốt hơn là bao.
Những việc liên quan tới thủ công cậu đều làm chẳng ra đâu vào đâu, cắt bít tết cũng miếng to miếng bé.
Hoắc Chấn Diệp hết nhìn nổi, kéo đĩa qua cắt giúp cậu.
“Anh, anh không ăn à?”
Hoắc Chấn Diệp lắc đầu, trước mặt hắn chỉ có tách cà phê đen.
Hắn nâng tách lên, uống một ngụm: “Em ăn đi, khi về mang bánh kem cho A Tú.”
“Chắc chắn bà cụ non ấy sẽ càm ràm cho coi.” Bạch Tiểu Thất cằn nhằn, nhưng khuôn mặt lại vui vẻ, cậu nói rất nhiều với Hoắc Chấn Diệp.
Nói chuyện khi cậu học đại học, nói chuyện về các bạn nữ.
Hoắc Chấn Diệp dựa vào sofa, nâng tách cà phê, mỉm cười nghe cậu kể chuyện.
Ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn.
Giữa mi không mang phiền muộn, trong mắt không có vẻ tối tăm, hắn chỉ cúi đầu uống cà phê.
Hắn thích Bạch Chuẩn thế này, nhưng hắn không yêu Bạch Chuẩn thế này.
Hắn yêu Bạch Chuẩn mồm miệng tích cách khó ưa, cơ thể yếu ớt, nói một đằng nghĩ một nẻo.
Bạch Tiểu Thất dừng lại, ăn xong bít tết của mình, gọi một ly kem bơ bạc hà, ăn dính cả bơ lên miệng.
Cậu chợt hỏi: “Anh, anh đang nhìn ai thế?”
Hoắc Chấn Diệp cười cười: “Đâu có ai.”
Không phải hắn chưa từng tìm cách tỉnh lại, nhưng hắn không thể tỉnh lại, mỗi ngày nằm trên giường, mở mắt ra hắn vẫn ở trong mơ.
Hoắc Chấn Diệp vẫn nhớ hắn đang làm gì, hắn đang mua bánh kem cho Bạch Chuẩn, trên đường mang bánh kem về hắn đã ngủ thiếp đi, ngủ rồi mới mơ thấy giấc mơ này.
Tất cả mọi thứ diễn ra trong giấc mơ, đều là người và chuyện hắn từng biết.
Nói chính xác hơn, giấc mơ này sáng tạo ra vì bản thân hắn, tất cả đều không thoát khỏi phạm vi nhận thức của hắn.
Bạch Tiểu Thất rút ra hai tờ vé xem phim: “Anh, lát nữa anh rảnh không? Chúng ta đi xem phim chung nhé.”
Bên trên vé phim ghi “Hoa trong sương”, áp phích ngoài rạp chiếu phim là gương mặt của Văn Dã và Tiêu Ngọc Phương.
Trên báo còn đăng tin trong khi quay phim hai người họ đã nảy sinh tình cảm, giờ đang yêu nhau.
Chuyện này xảy ra khi Hoắc Chấn Diệp điều khiển giấc mơ của mình trong tình trạng có ý thức.
Trong giấc mơ, hắn luôn có được thứ mà hắn muốn, chỉ cần hắn có lý do hợp lý.
Ví dụ như quen Cha John, hắn sắp xếp đường đi cho mình, cho mình một ngôi nhà trong mơ.
“Các anh không được tiêu tiền lung tung!” A Tú chống hông, trừng mắt nhìn hai người anh mình, “Tháng này đã tiêu tiền mua xe đạp rồi, đã nói không được phép tiêu linh tinh nữa!”
Bạch Tiểu Thất cười híp mắt lấy bánh kem nhỏ ra: “Bọn anh không ăn một mình, còn mang phần về cho em này.”
Sắc mặt A Tú hơi dịu xuống, nhưng vẫn còn tức giận: “Anh cả kiếm tiền khó khăn biết nhường nào, chúng ta không thể tiêu xài phung phí.”
Hoắc Chấn Diệp nhìn em trai và em gái của mình, dựa vào cửa sổ: “Không sao, ăn cũng ăn rồi, có thể ăn tới mức anh nghèo đi được ư?” Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng trong tầng mây sẽ xuất hiện một hình bóng.
Thế giới này có màu sắc, chỉ có cái bóng màu xám nhạt kia hoàn toàn không ăn nhập gì với thế giới này.
Thỉnh thoảng nó sẽ ở trong mây, hoặc ở giữa bầu trời, thậm chí có đôi khi là bóng mờ lóe lên rồi vụt tắt, nếu như không chú ý sẽ lướt qua người hắn.
Trực giác của Hoắc Chấn Diệp nói rằng, chỉ cần bắt được bóng xám đó, hắn có thể bừng tỉnh khỏi giấc mơ này.
“Anh, em nói có đúng không? Đẹp nhỉ?”
Hoắc Chấn Diệp hồi hồn về, nghe thấy Bạch Tiểu Thất nói chuyện, lập tức gật đầu: “Đương nhiên đúng, chắc chắn là rất đẹp.”
Vốn tưởng rằng A Tú sẽ nhảy lên, ai ngờ đâu cô lại khẽ nhíu mày, mặt đỏ ửng, nhìn lướt qua Hoắc Chấn Diệp rồi chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa vào.
“Ban nãy em nói gì thế?” Bấy giờ Hoắc Chấn Diệp mới hỏi.
“Em nói mua váy cho A Tú, giống như bộ mà Hồ Điệp mặc trên báo ấy.
Chắc chắn con bé sẽ đẹp hơn diễn viên điện ảnh nhiều.” Bạch Tiểu Thất bật cười nhìn rèm cửa lắc lư.
Nhìn nụ cười này, tim Hoắc Chấn Diệp nảy lên.
Hắn nhìn Bạch Tiểu Thất, mỉm cười, nụ cười không mang hàm ý gì khác: “Vậy thì em mua cho con bé đi.”
Hắn không yêu người này, cho dù diện mạo tương đồng, nhưng không yêu là không yêu.
Hắn sẽ không ghen vì Bạch Tiểu Thất thể hiện tình cảm với người khác.
Hoắc Chấn Diệp bắt đầu chậm rãi để ý tới tần suất xuất hiện của cái bóng xám kia.
Nó luôn ở trên bầu trời, dường như nhìn thế giới này từ trên cao xuống.
Nhìn trộm giấc mơ của hắn.
“Sư phụ, có phải hắn ta đã phát hiện ra điều gì hay không?” Cao Viễn nhìn Hoắc Chấn Diệp trong gương.
Hắn đứng phía sau Hồng Dương, lo lắng hỏi.
Người mà Hoắc Chấn Diệp đâm phải trong cửa hàng bánh ngọt, chính là Hồng Dương.
Chỉ trong giây phút thoáng qua, Hồng Dương đã thi triển thuật lên Hoắc Chấn Diệp, khiến hắn rơi vào giấc mộng đẹp.
“Hắn ta sẽ không phá vỡ giấc mơ đấy chứ?”
Một khi thuật bị phá, người thi triển thuật sẽ bị phản phệ.
Sư phụ từng dùng thuật pháp này khống chế rất nhiều người, trong đó có thương nhân cũng có nhân vật quan trọng, bọn họ đều vô cùng tin tưởng vào những chuyện xảy ra trong mơ.
Trong mơ, tiên sư đã ra ý chỉ của thần, ban thưởng tiền tài quyền lực, khiến bọn họ rất dễ dàng trở thành tín đồ của Nhất Quan Đạo.
Rất nhiều nhân vật lớn đều không thể phá giấc mơ, nhưng cái tên Hoắc Chấn Diệp này cứ như cố ý như vô tình, hình như hắn đã nhận ra điều gì đó, dường như hắn đang quan sát cảnh tượng trong mơ.
Trong phòng đốt một cây nến, ánh sáng soi trong chiếc gương đồng cổ, trong gương hiện lên nửa gương mặt của Hồng Dương.
Gã nhìn chằm chằm vào gương, đợi khi nến sắp cháy tới cuối, lửa sắp tận, lại tiếp tục thắp thêm một cây.
Ánh lửa nháy mắt sáng bừng, tất cả cảnh trong gương trở nên rõ ràng.
“Ngay từ đầu hắn đã biết rồi.” Hồng Dương nói.
Hoắc Chấn Diệp có mệnh giàu sang, đầy đủ phúc lộc, là mệnh hiếm có.
Nếu như người này làm ăn, sẽ trở thành người cực kỳ giàu có, nếu như làm quan thì có thể lên được chức cao, nhưng hắn lại không chịu đi hai con đường này.
May mắn tài lộc mà hắn đáng lẽ được hưởng nhưng lại không có chỗ để sắp xếp, sẽ bổ sung vào một nơi khác.
Thần thức của hắn rất mạnh, linh cảm nhạy bén.
Ngay từ đầu hắn đã biết đây là mơ, hắn còn đang khống chế giấc mơ này.
“Ngay từ đầu hắn ta đã biết rồi ạ?” Cao Viễn giật