Dù tính tình Bạch Chuẩn có lười đến mấy thì cũng tuyệt đối không cho phép Hồng Dương khiêu chiến giới hạn của mình, nhưng Hồng Dương lại như biến mất trong không khí, chưa từng thấy xuất hiện.
Ông ta ra tay ba lần, một lần ngầm đồng ý để đệ tử đốt nhà Bạch Chuẩn, một lần gióng trống khua chiêng dọa nạt Bạch Chuẩn, cuối cùng còn dùng ác mộng định hại chết Hoắc Chấn Diệp.
Người này thích thể diện lại lắm mưu nhiều kế, chịu thiệt như vậy mà im lặng chuồn mất sao?
Hồng Dương biến mất tăm, đàn chim giấy mà Bạch Chuẩn phái đi cũng không tìm được tung tích ông ta.
Bạch Chuẩn cho chim giấy tìm thêm mấy ngày, Hoắc Chấn Diệp sợ cậu mệt, vừa an ủi vừa nói thật: “Nếu như ông ta muốn trả thù sẽ tìm đến cậu.”
Lời này cũng đúng, nếu Hồng Dương chạy thật, có tìm ông ta cũng phí công, nếu như ông ta còn dám về, vậy cứ ôm cây đợi thỏ thôi.
Bạch Chuẩn buông lỏng tay nhưng hoàng tước A Chiếp đã quen dẫn đội ngũ chim giấy của nó bay đi, mỗi ngày vừa tới giờ nó sẽ nhảy lên đầu tường.
Nó dang cánh, tất cả những chú chim giấy khác đều hưởng ứng theo, một đàn bay ra ngoài.
Chú sẻ đầu đỏ mình trắng vốn chẳng thèm quan tâm đến tình yêu của nó còn tưởng rằng nó chính là vua của loài sẻ, bèn dịu dàng hót với nó, mỗi ngày đều ríu rít tiễn hoàng tước bay ra khỏi giếng trời, chạng vạng lại chiêm chiếp đón nó về nhà.
Chú chim giẻ cùi cũng học theo, hai chú chim tranh nhau sự chú ý của hoàng tước.
Hoàng tước vốn không được lòng cả hai bên, bây giờ tự dưng được cả hai chú chim ưu ái, còn dừng ở lồng bên này một chút, bên kia một chút, nhìn bên này hóng bên kia.
Hoắc Chấn Diệp đổ gạo thêm lòng đỏ trứng vào trong lồng cho chim ăn, hắn gõ gõ đầu hoàng tước, “Mày có triển vọng ghê, còn biết chọn nữa.”
Hoàng tước ngẩng cao đầu, Chỏm Đỏ vươn mỏ ra khỏi lồng mổ mổ cánh hoàng tước.
Chim Xanh bên kia vừa kêu lên, hoàng tước bay tới trước lồng bên cạnh, cũng vươn cánh ra để Chim Xanh rỉa lông cho nó.
“Sao nào, mày còn muốn có vợ hai à!” Hoắc Chấn Diệp vừa tức vừa buồn cười, nhìn con mắt tròn của nó đảo đảo bèn rút một dúm lông của nó.
“Ai muốn lấy vợ hai?” Bạch Chuẩn đi từ trong phòng ra, liếc mắt nhìn Hoắc Chấn Diệp, “Anh muốn lấy vợ hai à?”
Hoắc Chấn Diệp cầm lon đồ ăn cho chim, nhất thời không nói được gì, mày rậm mắt to, thần thái xán lạn.
Nói vậy là cậu chịu nhận rồi đấy hả.
Bạch Chuẩn lỡ miệng, vội mím môi, nổi giận khiến cho cả trăm con chim sẻ giấy lao về phía Hoắc Chấn Diệp.
Người giấy trong phòng nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp bị đàn chim tấn công, nhao nhao che mắt.
Hoắc Chấn Diệp vừa chạy vừa né nhưng không dám vung tay, sợ sẽ đánh gãy khung xương trúc của chú chim, Bạch Chuẩn lại phải tốn sức sửa chúng.
Vừa chạy hắn vừa vung thức ăn cho chim đầy đất.
Hắn chạy đến bên Bạch Chuẩn, trốn sau xe lăn của cậu: “Ai nói tôi muốn lấy vợ hai? Cậu đúng là nghe gió ra mưa.”
Trong lòng hắn rất rõ ràng tại sao Bạch Chuẩn thẹn quá hóa giận, nhưng không dám vạch trần.
Trốn sau lưng Bạch Chuẩn, đương nhiên đám chim giấy sẽ không dám tấn công.
Hoàng tước vui sướng khi thấy người gặp họa, vỗ cánh nhảy tới nhảy lui, Hoắc Chấn Diệp ló đầu ra khỏi xe lăn.
“Tao sẽ thả Chỏm Đỏ đi.”
Hoàng tước lập tức đứng yên, quả nhiên nó vẫn thích Chỏm Đỏ nhiều hơn.
Bạch Chuẩn nhìn Hoắc Chấn Diệp chạy khắp phòng, rồi đẩy xe lăn của cậu đi dạo quanh.
Ngoài giếng trời ngập tràn ánh sáng, lông vũ trên chim giấy bay phất phơ giống như tuyết rơi.
Khuôn mặt cậu đong đầy nét cười, Hoắc Chấn Diệp ló ra từ sau xe lăn, hôn Bạch Chuẩn một cái.
Thanh trúc trong tay Bạch Chuẩn uốn éo, không nhìn ra đang vui hay đang giận, liếc mắt qua thấy chim giấy, người giấy đang nhìn chằm chằm, cậu bèn ho một tiếng.
Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa tao đốt chúng mày đấy.
Người giấy cúi đầu không dám hó hé.
Cổng nhà chợt vang lên hai tiếng.
Hoắc Chấn Diệp né thanh trúc, chạy đến bên cửa, là ông chủ quán rượu thuốc, ông ta truyền tin qua khe cửa.
“Hoắc tiên sinh, dinh thự nhà họ Hoắc gọi điện đến, nói Đại thiếu gia đã về rồi.”
Từ khi người của bang phái tới nhà họ Bạch, người trong xóm Dư Khánh càng cảm thấy nhà họ Bạch thần bí, ngay cả mẹ Tiểu Yến cũng không dám để con gái chơi với A Tú.
Dân chúng bình thường không thể dính vào bang phái được.
A Tú và Tiểu Yến đành lén lút chơi chung.
Ông chủ gõ cửa nhà họ Bạch, có mấy hàng xóm nhìn qua, ông ta dòm trái ngó phải: “Đã mấy ngày Hoắc tiên sinh không mua kẹo rồi nhỉ? Tôi mang một chút đến đây? Là hàng mới của Sullivan, không biết…”
Chỉ biết có tiền! Mấy người hàng xóm nhìn ông ta.
Ông chủ ưỡn ngực, bán kẹo thì làm sao, người của bang phái thì không ăn kẹo à?
Hoắc Chấn Diệp mở cửa, lấy tiền trả cho ông chủ: “Phiền ông quá, mấy ngày nay có việc nên không mua được, tiền này cho ông coi như tiền đặt cọc, còn bánh qui hay điểm tâm gì thì mang tới cho tôi một ít.”
“Được chứ, được chứ, Hoắc tiên sinh chỉ cần nói một câu thôi.
Cậu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ mua hàng mới cho cậu, mọi người đều là hàng xóm mà.” Ông ta nhét mấy tờ tiền mệnh giá lớn vào túi, “Tôi sẽ ghi sổ cẩn thận, sẽ không ăn bớt một đồng của Hoắc tiên sinh đâu.”
Hoắc Chấn Diệp xoay người thay vest, vừa thay quần áo vừa nói với Bạch Chuẩn: “Anh tôi về rồi, tôi phải về nhà ăn cơm, tối nay cậu muốn ăn gì?”
Bạch Chuẩn thu cành trúc về, thấy hắn trịnh trọng như vậy bèn hỏi: “Anh thân với anh trai mình lắm hả?’
Hoắc Chấn Diệp cài khuy áo sơ mi, nghĩ một hồi: “Tôi thật lòng gọi anh ấy là anh cả.”
Mặt Bạch Chuẩn lạnh tanh: “Vậy anh về nhà mấy ngày.”
Đuổi hắn đi à? Hoắc Chấn Diệp đột ngột sát lại gần, hắn còn chưa làm gì, thanh trúc đã chỉ vào mặt, hắn chỉ đành lùi về sau một bước: “Chắc chắn tôi sẽ về với cậu.”
Dứt lời, hắn lái xe đến dinh thự nhà họ Hoắc.
Hoắc Triều Tông ngồi tàu hỏa đến Thượng Hải, xuống xe lửa tự có xe đến đón, không cần xe của dinh thự nên lái xe lại quay về.
Đợi khi anh ta xử lý xong công việc, câu đầu tiên hỏi khi bước vào nhà là: “Tiểu thiếu gia đâu?”
Người làm cầm lấy áo khoác của anh ta, thím Lưu bưng một chén sứ lên: “Đại thiếu gia, uống cho nhuận họng.”
Hoắc Triều Tông ngồi trên sofa, vắt đôi chân dài, nhận lấy chén sứ, mở ra nhìn thấy là nước mận nấu, anh ta nhướng mày: “Lão Thất lại gây chuyện à?”
Hoắc Triều Tông và Hoắc Chấn Diệp giống nhau đến bảy phần nhưng tuổi tác lớn hơn, mặt mày không để lộ sự sắc bén nhưng nhướng mày vẫn khiến thím Lưu khó xử.
“Thím Lưu, không cần phải giấu hộ nó, mấy tháng nay nó không có ở nhà đúng không.”
Thỉnh thoảng gọi điện về, Thất thiếu gia không đi uống trà với Bạch tiểu thư thì cũng đi xem điện ảnh với người ta.
Thím Lưu nói tới nói lui đều là họ Bạch kia.
Hoắc Chấn Diệp thích chơi bời, thích đi ra ngoài, nhưng hắn rất tùy ý, cũng không quá thân với bạn bè, tại sao lại có thể chơi với người họ Bạch lâu đến vậy.
“Không phải nó nuôi đàn bà bên ngoài đấy chứ? Là người được học hành tử tế? Hay là vũ nữ?” Hoắc Triều