Giày Thủy Tinh Của Cô bé Lọ Lem

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Voicoi08

Beta: Lô Vỹ Vy Vy, Maria Nyoko

Theo âm lịch, hôm nay là 26 tháng 12, trời bắt đầu có tuyết rơi, đa số các công ty đều được nghỉ phép, Tảo Tảo vẫn giữ vững vị trí.

Trong phòng tài vụ và kế toán có ba người chỉ còn lại mình cô, nhân viên thu chi Tiểu Vương gặp lãnh đạo rồi sau cũng đi trước, kế toán là chị Lí thì trong nhà có việc, hôm nay chị cũng gọi điện thoại đến nói không đi.

Tảo Tảo ngồi trong phòng làm việc không có việc gì, một bên lật xem sách kế toán, một bên kiểm tra sổ kế toán trên màn hình máy tính. Cô đến công ty này được nửa năm, sau khi thi được bằng kế toán, kế toán Lý sợ cô đoạt mất vị trí, không chịu dạy cho cô chuyện gì, Tảo Tảo cũng thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mua sách kế toán về học.

Dưới phân xưởng mọi người cũng đã nghỉ phép từ sớm, trong văn phòng cũng không có người, Tảo Tảo đọc mệt mỏi, đứng lên chuẩn bị rót cốc nước uống, lúc này Thái tử gia lại mang một người đi vào.

Thái tử gia dùng giọng điệu ban ơn nói: “Trước đưa cho anh một nửa, thật sự là nhìn vào chuyện đến năm mới mà anh còn chưa về nhà, giống với một số công ty trong vùng này thì đến sau này cũng chưa chắc đã được lấy tiền đâu.”

Thái tử gia quay đầu nhìn văn phòng, nhíu nhíu mày: “Tại sao trong phòng chỉ có mình cô, kế toàn Lý và Tiểu Vương đâu?”

Tảo Tảo lấy chìa khóa tủ sắt ra, mở tủ lấy chi phiếu ra đưa cho Thái Tử: “Kế toán Lý có chút việc nên giao chìa khóa cho tôi.”

Thái Tử giận tím mặt: “Không giống nhau, cái chìa khóa này là cô ấy chuyên trách bảo quản, tại sao có thể tùy tiện giao cho người khác.”

Nói nhiều sai nhiều, Tảo Tảo im lặng, người đến đòi tiền càng nơm nớp lo sợ, sợ Thái tử gia trong cơn tức giận mà một nửa cũng không cho.

Thái tử gia viết xong chi phiếu lại bắt đầu tức giận: “Tiểu Vương đâu, ngay cả một con nhóc cũng bắt đầu nhàn hạ, Tiểu Tần, cô gọi điện cho cô ta, bảo cô ta lập tức trở về cho tôi.”

Tảo Tảo không nói hai lời, lập tức gọi vào số máy ở nhà của Tiểu Vương, Tiểu Vương đang chơi đùa với bạn trai, trong tai nghe truyền đến tiếng cười ha ha, mặt Thái tử gia càng thêm đen.

Lúc Tiểu Vương chạy đến, Thái tử gia còn chưa đi, đang chờ cô ấy, sau khi Thái tử gia mắng Tiểu Vương một trận xong, bỗng nhiên ánh mắt hoa đào lại nhíu lại, nhìn về phía Tảo Tảo mở miệng: “Cùng là người trẻ tuổi, Tiểu Vương, theo lí cô là nhân viên cũ, nhưng chính cô tự nhìn xem, Tiểu Tần người ta làm gì, cô làm
gì?”

Tảo Tảo hô to hỏng bét trong lòng, Thái Tử hà khắc này ngang nhiên gây thù hằn cho cô sao, trong phòng, kế toán Lý như hổ rình mồi cô, khó khăn lắm Tiểu Vương mới đối xử với cô đơn giản chút, thế này thì ngay cả cô cũng phải chịu tội rồi.

Tảo Tảo ngẩng đầu, quả nhiên cô nhận được ánh mắt tức giận và khinh thường của Tiểu Vương, xong rồi, chắc là cô ấy cảm thấy cô nói xấu sau lưng cô ấy với Thái Tử rồi.

Tiểu Vương đạp tuyết đến ngân hàng, Thái tử gia cũng đi rồi, Tảo Tảo ngồi trong phòng làm việc với tâm trạng buồn bực, điện thoại Tảo Tảo vang lên, là Tiêu Dương: “Tảo Tảo, anh đứng ở cửa công ty em, khi nào em tan tầm?”

Tảo Tảo không thể nói lên lời là cô đang cảm thấy thế nào, sau khi Tiêu Dương nghỉ phép đều đến đón cô về nhà, trong công ty đã có rất nhiều người trêu chọc cô, nhưng vì sao cô vẫn không thấy vui vẻ.

Lúc Tảo Tảo ra đến cửa công ty, tuyết đã ngừng rơi, tất cả mọi thứ đều trở nên trắng xóa, gió lạnh đên thấu xương, cô hơi run lên một chút, Tiêu Dương cởi khăn quàng cổ của anh xuống quàng lên cho cô, anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt dịu dàng quàng khăn cho cô, lông mi dài hơi cúi xuống, nửa che đi đôi mắt xinh đẹp.

Đối mặt với hành động thân mật của Tiêu Dương, Tảo Tảo có chút băn khoăn bất an, trên khăn quàng cổ thật ấm áp, nhưng cũng chỉ là ấm áp mà thôi.

“Tiểu Dương, anh không cần mỗi ngày đều đến đón em, nhà em cách chỗ này cũng gần, lại nói, thời gian anh về nhà cũng không nhiều lắm, để nhiều thời gian ở cùng người trong nhà thì hơn.” Bỗng nhiên Tảo Tảo không thể nói được nữa, bởi vì cô thấy được ánh mắt của Tiêu Dương, trong một đôi mắt sao lại có thể chứa đựng được nhiều tình ý như vậy chứ, nhiều đau lòng như vậy, còn có nhiều kiên nhẫn đến vậy.

Hai người đều im lặng, tiếng động khi dẫm xuống tuyết đọng, mỗi người một suy nghĩ cho đến dưới tầng nhà cô, Tiêu Dương cũng không đi lên: “Tảo Tảo, anh không muốn cho em áp lực, nhưng dù sao em cũng phải đi ra từ tình cảm, chẳng lẽ cả đời này em định như vậy mãi sao?”

Cả đời? Tảo Tảo cảm thấy trong lòng chua chát, thật sự cả đời cũng không thể


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện