Giết Chết Thần Tượng

Chương 27


trước sau

Editor: Tree

***

Phần 27

Trương Dương ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng lại liếc trộm Viên Phỉ phía đối diện.

Tiếng tăm của Viên Phỉ trong làng giải trí thậm chí còn hơn cả những minh tinh hạng ba. Là học bá khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh, nhân tài của một ngân hàng đầu tư ở Phố Wall về nước, sau khi về nước thì trời xui đất khiến thế nào mà lại dấn thân vào làng giải trí. Hai mươi năm trở lại đây tiếng tăm nổi như cồn, nghe đồn còn là con nhà trâm anh thế phiệt, tuổi gần năm mươi nhưng do chăm sóc tốt nên nhìn như không chưa tới ba mươi tuổi, tài trí song toàn, khuôn mặt đúng kiểu người không dễ chọc, lại có mối quan hệ cực kỳ rộng trong làng giải trí.

Trước đây, vì lợi ích của Thịnh Thế mà các cô đã không ít lần bí mật mà bêu xấu Viên Phỉ, nhưng cũng không thể không thán phục thủ đoạn và năng lực của người đàn bà này. Trong lòng Trương Dương thì người đàn này chính là một nhân vật lớn, và chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hai người sẽ ngồi chung trong một quán trà sữa tầm thường thế này.

Viên Phỉ đích thân ra tay thì tất nhiên là có chuyện lớn rồi, trái tim Trương Dương đập nhanh bất thường.

“Thịnh Lợi Phi Dương.” Viên Phỉ đọc tên trên mạng của Trương Dương, “Tôi đã biết bạn từ rất lâu trước kia rồi, Weibo của bạn hoạt động rất tốt.”

“… Cảm ơn.”

“Thật tiếc là đã rút lui.” Viên Phỉ lại nói.

Trương Dương lúng túng không tiếp lời. Cô đã lợi dụng hai trăm nghìn NDT tiền gây quỹ thuộc về fan của Thịnh Thế, đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ khi đối mặt với Viên Phỉ.

“Bạn đừng căng thẳng, tôi không phải tới đây để chỉ trích bạn, mà thật ra tôi có chuyện muốn nhờ bạn giúp đỡ.”

Trương Dương nhìn bà ta: “Tôi có thể giúp được gì cho chị?”

“Không phải giúp tôi, mà là giúp Thịnh Thế.” Viên Phỉ cười nhạt, nhưng mắt lại không hề hiện lên ý cười, “Bạn có thể giúp Ca Ca của bạn một việc lớn.”

Trương Dương đã sớm có suy đoán rồi, suy cho cùng thì bây giờ cô cũng chỉ còn lại…

“Tôi biết về sản phẩm tùy chỉnh.” Viên Phỉ nhàn nhạt nói, đồng thời tao nhã mở chiếc Birkin da thằn lằn của mình rồi lấy ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ, rút ra một cây rồi mời Trương Dương.

Trong lòng Trương Dương đang sông cuộn biển ngầm, cô cứng đờ lắc đầu.

Viên Phỉ tự châm cho mình một điếu, làn khói trắng xóa lượn quanh bao phủ nửa mặt bà ta, giống như núi Thương Sơn ẩn hiện trong lớp mây mù, lại càng lộ ra vẻ thần bí và sâu xa: “Có một số chuyện phức tạp hơn nhiều so với một cô gái nhỏ đơn giản như bạn biết. Bạn nghĩ mà xem, một chuyện trái với luân thường đạo lý của con người, lại không được che giấu đặc biệt nghiêm ngặt gì cả và cũng đã có rất nhiều người biết về nó rồi, nhưng tại sao đến tận bây giờ mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì?”

Hai bàn tay đặt dưới gầm bàn của Trương Dương âm thầm vặn chặt.

“Bởi vì nước trong này quá sâu và dính dáng đến quá nhiều nhân vật, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để cho người bình thường biết được. Dưới đáy hồ che giấu quái vật, trên mặt hồ sóng lặng gió yên.” Viên Phỉ nhẹ nhàng búng tàn thuốc lá, “Bạn thật sự không nên bước vào cái vòng này.”

“Ca Ca… cũng biết rồi sao?” Trương Dương run giọng hỏi.

Viên Phỉ lắc đầu: “Cậu ta còn chưa đủ tư cách để biết.”

“Vậy, chị tìm tôi để làm gì?” Trương Dương có một tia sợ Viên Phỉ theo bản năng, đây là một người phụ nữ mạnh mẽ và có khả năng áp chế người khác, Trương Dương biết rõ chính mình khi ở trước mặt bà ta yếu thế nhiều như nào.

“《 Phượng Hoàng du 》đã bị thu hồi, bạn biết chưa?”

“Biết.”

《 Phượng Hoàng du 》chính là bộ phim cổ trang do Thịnh Thế đóng chính và bị anti fan tạo liên minh mà tố cáo dẫn đến việc bị thu hồi.

“Đây chính là bộ phim mà Thịnh Thế dựa vào để xoay mình, được đầu tư tám trăm triệu NDT, quay cũng rất tốt, bây giờ việc thu hồi chẳng qua là kế hoãn binh thôi. Nhưng do những sự kiện xảy ra trước đó nên nhà đài không thực sự muốn bộ phim này nữa. Chúng tôi đã rất cố gắng và nỗ lực rất nhiều mới có thể đi đến được bước này, nếu thật sự bị nhà đài trả lại thì không chỉ Thịnh Thế sẽ hết hy vọng xoay mình, mà cậu ta sẽ còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.” Viên Phi bình tĩnh nhìn Trương Dương, nhẹ nhàng nhả ra vòng khói, “Nói là sống chết trước mắt cũng không nói quá.”

“Vậy tôi có thể làm gì?”

“Trong chuyện này có một nhân vật then chốt.” Viên Phỉ cười như không cười, nói: “Chỉ đích danh muốn Thịnh Thế.”

Trương Dương lộ ra vẻ mặt gớm ghiếc.

Thật là kinh tởm, thật là kinh tởm, thật là kinh tởm! Tại sao những kẻ này đều muốn dùng tình dục như một con bài giao dịch để uy hiếp người khác như thế?!

“Thịnh Thế sống chết không chịu, tôi đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, thật sự không thể nhìn cậu ta chìm xuống được.” Ánh mắt Viên Phỉ lóe lên, “Cho nên tôi mới nghĩ đến sản phẩm tùy chỉnh. Người kia đã gặp Thịnh Thế rất nhiều lần rồi, dùng sản phẩm cấp thấp mà lừa bịp lão ta là chuyện vô ích. Còn sản phẩm tùy chỉnh 100%, một cái nằm trong tay bạn và cái còn lại nằm trong tay một người tôi không dám đến tìm, vì vậy.”

Vì vậy, đây chính là chuyện mà Thịnh Thế cần cô giúp đỡ.

Trương Dương không còn sức lực mà dựa vào lưng ghế, sắt mặt tái mét, ánh mắt thì trống rỗng.

“Tôi sẽ không để bạn giúp không công đâu, tôi sẽ trả cho bạn hai trăm nghìn NDT.”

Hai trăm nghìn, lại là hai trăm nghìn. Kha Nghiêu thật sự đáng tiền đấy nhỉ, lấy được hắn cần đến sáu triệu, giờ chỉ cần có hắn được một đêm cũng có thể lên tới hai trăm nghìn rồi. Một người chẳng phải lao động gì, thậm chí trong trường hợp bình thường cũng không thể ra khỏi cửa thì thực sự có thể tạo ra thu nhập cao hơn nhiều so với hầu hết mọi người đấy, chỉ cần tìm đúng cách mà thôi.

Sản phẩm tùy chỉnh dường như vĩnh viễn cũng không thoát khỏi số phận buôn bán nhan sắc, xét cho cùng, phần lớn họ đều được sinh ra để phục vụ cho việc này.

“Không chỉ có như vậy, tôi cũng sẽ giúp bạn tìm luật sư để giải quyết chuyện nhận hoa hồng. Chỉ cần bạn không để lại ghi chép giao dịch thực tế nào thì cảnh sát cũng không có biện pháp bắt bạn.”

Sức lực Trương Dương càng ngày càng tàn lụi, như thể cái ghế gỗ rắn chắc dưới người không thể nâng đỡ được trọng lượng yếu ớt của cô nữa, cô nhìn đôi môi đỏ thẫm của Viên Phỉ va chạm lên xuống, nhưng thông tin cô có thể nghe được lại lúc được lúc không, chợt xa chợt gần, đột nhiên, việc suy nghĩ thôi cũng đã trở thành một chuyện khó khăn.

Viên Phỉ dừng lại, lẳng lặng nhìn Trương Dương.

Trương Dương im lặng thật lâu: “Ca Ca biết không?”

“Tôi chưa biết phải nói với cậu ta thế nào.” Viên Phi nói, “Nhưng cậu ta sẽ biết thôi.”

“Lỡ như Ca Ca không chấp nhận nổi…”

Viên Phỉ bật cười: “Cậu ta có gì mà không chấp nhận nổi? Cậu ta ước còn chẳng được.”

“Không chấp nhận nổi… có một bản sao giống hệt mình tồn tại trên đời này.”

“Ừ, đối với người bình thường thì chuyện này quả thật là một cú sốc rất lớn.”

“Nhưng, nhưng.” Trương Dương cúi đầu. “Hắn càng ngày càng không giống Ca Ca, hắn mập hơn, thường xuyên thức khuya nên da rất xấu, còn có mụn, cả ngày lôi thôi lếch thếch, hắn cũng không biết cách nói chuyện, rất có thể sẽ bị lộ.”

“Bạn không cần lo lắng về những điều này, chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Viên Phỉ cười như không cười, “Bạn không nỡ sao?”

Không nỡ sao? Trương Dương đặt tay lên ngực mình mà tự hỏi, hình như đâu có đâu.

Lần đầu tiên đưa Kha Nghiêu cho Mina cô còn ghen tị, còn ghen tuông. Bây giờ cô chấp nhận rằng đây chính là giá trị duy nhất của Kha Nghiêu, thậm chí nếu như là vì Ca Ca thì có lẽ sẽ là vinh quang của Kha Nghiêu. Cô nói: “Không phải.”

“Hắn giống hệt Thịnh Thế, và hắn hoàn toàn có thể bưng bít mà qua kiểm tra.”

“Không.” Trương Dương nhìn chằm chằm Viên Phỉ, ánh mắt sắc bén: “Bọn họ hoàn toàn không giống nhau một chút nào. Ca Ca là độc nhất vô nhị.”

Viên Phỉ sững sờ, sau đó bỗng bật cười: “Vỡ mộng rồi phải không?”

Sắc mặt Trương Dương hơi biến đổi.

“Tôi vẫn nghĩ rằng những fan của Thịnh Thế vốn là đi cửa sau mà vào công ty, thì cũng chẳng mấy chốc mà sẽ thoát fan thành người bình thường đâu. Đằng này bạn và một người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mỗi ngày thì không vỡ mộng mới là lạ đấy.”

Trương Dương nhấn mạnh: “Kha Nghiêu không phải là Thịnh Thế, hắn chỉ có khuôn mặt giống mà thôi.”

“Thịnh Thế cũng giống vậy thôi.” Viên Phỉ cười nhạt, “Không phải nói cậu ta không tốt chỗ này chỗ nọ, mà là cậu ta cũng chỉ là con người thôi. Tôn thờ và hiểu biết gần như là hai loại tư tưởng hoàn toàn trái ngược nhau. Thần tượng mà bạn tôn thờ chỉ là một biểu tượng được đắp nặn lên từ sự gói ghém của chúng tôi cùng với trí tưởng tượng chủ quan của chính bạn, một khi bạn đến đủ gần để có thể nhìn thấy con người thật của cậu ta và nhận thấy rằng cậu ta khác xa với tưởng tượng của bạn, thì lúc đó bạn sẽ vỡ mộng và thậm chí có thể sinh ra lòng oán trách vì cậu ta không đáp ứng được lý tưởng của bạn.”

Trương Dương không thích tất cả những gì mà Viên Phi nói, kể cả giọng điệu khinh thường

của bà ta: “Tôi nói rồi, KHA NGHIÊU KHÔNG PHẢI LÀ CA CA.”

Viên Phỉ cười nhạt: “Thật sự tôi không thể hiểu được tại sao bạn lại mua hắn?”

“Bởi vì chị không thể hiểu được tình cảm của tôi dành cho Ca Ca.”

“Chúng tôi nghiên cứu tâm lý của người hâm mộ quanh năm suốt tháng. Tôi có thể biết rõ bạn đang nghĩ gì hơn chính bạn đấy.”

“Vậy rốt cuộc là chị vẫn không hiểu!”

“Tôi biết tại sao bạn lại làm như thế, nhưng điều đó lại quá ngu ngốc. Điều tôi không hiểu được chính là phần này.”

Trương Dương trợn mắt nhìn Viên Phỉ, ánh mắt gần như là nhìn kẻ thù, mỗi một câu nói của Viên Phỉ đều giống như một lưỡi liềm mà cứa vào trái tim của cô và thu hoạch lòng tự trọng của cô.

Viên Phỉ dùng ngón tay thon dài ấn tàn thuốc xuống gạt tàn, tia lửa phản chiếu trong con ngươi mờ mịt tắt lịm: “Đuổi theo ngôi sao thì đừng nên hái xuống. Khi ngôi sao bị hái xuống thì sẽ trở thành đá vụn mà thôi.”

Trương Dương vỗ mạnh xuống bàn, cắt ngang lời mỉa mai của Viên Phỉ: “Tôi muốn nửa triệu!” Cô muốn tiền của chị Bối vung ra thành vô ích, tốt nhất cho tức chết con ả đĩ thối kia đi.

Viên Phỉ nhíu mày: “Có thể, nhưng bạn phải hợp tác với tôi trước khi phim được phát sóng. Bạn có thể khống chế Kha Nghiêu không?”

“Hắn nghe lời tôi.”

“Rất tốt, vậy thì…”

“Tôi còn một yêu cầu nữa.”

“Nói đi.”

Trương Dương lấy hết can đảm nói: “… Tôi muốn gặp Ca Ca.”

Viên Phỉ đã rất kiềm chế nụ cười của mình rồi, nhưng vẫn không che giấu sự khinh thường trong mắt: “Bạn thực sự yêu Thịnh Thế đấy. Không thành vấn đề, bạn hãy giữ lời hứa của mình, sau khi mọi chuyện thành công thì tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp riêng nhau để trọn vẹn ước mơ đuổi theo ngôi sao của bạn.”

Mũi Trương Dương đau xót, chỉ vỏn vẹn mấy phút mà cô đã nghĩ xong rồi. Sau khi mọi việc kết thúc, cô sẽ cầm lấy tiền và đưa Kha Nghiêu rời khỏi Bắc Kinh, sau đó hai người sẽ đến một thành phố nhỏ, mua một căn nhà nhỏ, tìm một công việc mới và bắt đầu lại từ đầu.

Cô sẽ không đuổi theo những ngôi sao nữa, cô cũng sẽ cố gắng quên đi Kha Vũ và không còn oán hận Kha Nghiêu, tất cả sẽ được bắt đầu lại.

Và trước đó, cô phải làm hết sức mình để giúp Thịnh Thế, không chỉ là để hết nợ mà cũng vì có thể vẽ lên một dấu chấm hết trọn vẹn cho mối tình nhiệt huyết bốn năm qua của mình, sau đó cô sẽ sống đúng với tình cảm của mình. Gặp Thịnh Thế và trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình, giống như Viên Phỉ đã nói – để trọn vẹn ước mơ, sau đó rời đi mà không còn bận tâm và tiếc nuối.

Sau khi thỏa thuận xong, Viên Phỉ chuyển ngay một trăm nghìn NDT tiền đặt cọc cho Trương Dương, đồng thời yêu cầu kiểm hàng ngay nên Trương Dương đã đưa Viên Phỉ về nhà mình.

Viên Phỉ quan sát căn nhà trọ chật chội này, mặc dù bà ta đã dùng hết sức kiềm chế để che đi những biểu cảm hay ánh mắt không phù hợp, nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy một luồng khí tức y hệt như khi Mina bước vào nhà – không dám động lung tung mà đứng yên, như thể là để ngăn đôi Louboutin của mình bị dính quá nhiều vào gạch lát nền rẻ tiền.

Mãi đến khi Kha Nghiêu đi ra thì sắc mặt Viên Phỉ mới thay đổi, bà ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Kha Nghiêu một lúc lâu, vẻ mặt vui mừng, thở dài nói: “Quá giống, thật là đáng sợ.”

Trương Dương nhìn Kha Nghiêu, dù có nhìn thế nào cô cũng không thấy giống, Thịnh Thế chói mắt như vậy, còn Kha Nghiêu lại mặt mày xám xịt: “Chị chắc chắn sao?”

“Ca Ca của bạn lúc không đi làm cũng thường xuyên không cạo râu hay tắm rửa gì cả, chính là như bây giờ.” Viên Phỉ chầm chậm bước tới. “Nếu không thì tại sao mà mỗi lần trang điểm và làm tóc của cậu ta lại phải mất đến một năm tiền lương của người bình thường? Sự tinh xảo của minh tinh chính là được đắp nặn từ một đống tiền.” Bà ta ngẩng đầu nhìn Kha Nghiêu, khẽ mỉm cười.

Kha Nghiêu lãnh đạm đứng ở đó, thật giống như đã quen với việc bị quan sát và đánh giá.

“Rất tốt, sửa soạn chút là hoàn toàn không thành vấn đề.” Viên Phỉ nói với Trương Dương, “Bạn chờ thông báo của tôi, tôi sẽ cử người đến đón hắn.” Bà ta suy nghĩ chốc lát rồi lại hỏi với vẻ không yên tâm, “Bạn chắc chắn là hắn sẽ nghe lời chứ?”

“Hắn sẽ nghe lời.”

Sau khi Viên Phỉ rời đi, Kha Nghiêu hỏi: “Phi Dương, người đó là ai vậy, tìm anh làm gì?”

“Em cần anh… nghe lời.”

“Làm gì?”

Lúc này Trương Dương thật sự không dám nhìn vào mắt của Kha Nghiêu. Để hắn đi với Mina thì ít nhất Mina cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng lần này lại là để Kha Nghiêu đi với một lão già. Lúc đồng ý với Viên Phỉ, tuy ngoài mặt cô tỏ vẻ tự tin, nhưng thật ra thì trong lòng rất căng thẳng, cô căn bản không biết Kha Nghiêu có thể làm được không, lỡ như làm hỏng chuyện…

Lỡ như làm hỏng, vậy chẳng phải là càng hỏng bét so với giờ hơn sao?

Trương Dương giấu giếm nói: “Kha Nghiêu, hôm nọ em đã nói với anh là em thất nghiệp và hết tiền rồi. Chúng ta cần tiền ăn, tiền thuê nhà, tiền dùng điện thoại di động, anh thích ăn khoai tây chiên, đi siêu thị, tất cả cũng đều cần dùng đến tiền.” Cô nhìn Kha Nghiêu, “Bây giờ em cần anh đi kiếm một ít tiền.”

Kha Nghiêu nhìn Trương Dương, không rõ lý do.

“Anh có muốn…” Trương Dương thật sự là khó mà nói ra được, “Đến lúc đó anh sẽ đi cùng chị gái vừa rồi, chị ta sẽ dạy anh, chị ta muốn anh làm gì thì anh làm cái đó, như vậy thì chúng ta sẽ có tiền.”

“Em muốn anh đi làm chuyện giống Kha Vũ đúng không?”

Trương Dương khiếp sợ nhìn Kha Nghiêu: “Anh, tại sao anh…”

“Kha Vũ nói cho anh biết.” Vẻ mặt của Kha Nghiêu hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc hắn có hiểu được chuyện đó là thế nào không, “Em ấy không muốn, nhưng chị Bối bắt em ấy nghe lời.”

Khuôn mặt của Trương Dương lập tức đỏ bừng. Cô nhận ra rằng hành động của mình bây giờ cũng chẳng khác gì chuyện chị Bối ép Kha Vũ bán thân.

Cô luôn luôn coi mình là một nạn nhân, thế mà hôm nay lại đã trở thành hung thủ.

Nhưng mà, cô còn cách nào khác sao? Cô không thể không giúp Ca Ca, cô cũng rất rất cần tiền, cô cũng không muốn Kha Nghiêu phải làm chuyện như này mãi, chỉ cần có thể giúp Ca Ca vượt qua cửa ải khó khăn và nhận được năm trăm nghìn NDT thì cô sẽ mang Kha Nghiêu cao chạy xa bay, tránh xa những kẻ và những chuyện ghê tởm này, cô sẽ sửa chữa mối quan hệ giữa hai người và bắt đầu lại từ đầu.

Đúng, tất cả mọi thứ cũng là vì để bắt đầu lại.

Trương Dương túm lấy tay áo Kha Nghiêu, nhẹ nhàng nói: “Kha Nghiêu, anh nghe này, tất cả mọi chuyện cũng là vì chúng ta thôi. Sau một thời gian ngắn nữa em sẽ đưa anh rời khỏi đây để đến một thành phố khác để sống, chúng mình sẽ ở trong một ngôi nhà tốt hơn và ăn càng nhiều đồ ăn vặt hơn, anh cũng có thể ra ngoài thường xuyên hơn. Nhưng tất cả những thứ này đều cần tiền, chỉ khi có tiền thì chúng ta mới có thể sẽ sống tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với bây giờ.”

Kha Nghiêu gật đầu: “Anh biết rồi.”

Trương Dương miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh phải nghe lời, bảo anh làm gì thì anh làm cái đó, rất dễ thôi.”

Kha Nghiêu cũng khẽ mỉm cười: “Được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện