Editor: Tree
***
Phần 7
“Dự án của chúng tôi bắt đầu từ cách đây hai mươi năm. Vào thời điểm đó, công nghệ nhân bản mới thành công trên động vật và chưa được thành thục. Sau hai mươi năm phát triển, chúng tôi đã đạt được nhiều thành tựu vươn tầm quốc tế, chẳng hạn như biên soạn sàng lọc gen, tử cung nhân tạo, tỷ lệ nhân tạo và điều chỉnh hormone, nuôi cấy và nhân giống tế bào gốc. Trong những năm gần đây, với sự trợ giúp của các phương pháp khoa học tiên tiến này, chúng tôi mới bắt đầu phát triển các sản phẩm tùy chỉnh để phục vụ con người. “
“Ý cô là, từ rất lâu về trước đã có người nhân bản rồi?”
“Đúng vậy, chỉ là không công khai mà thôi. Chúng được dùng để nghiên cứu khoa học, để thay thế nội tạng và máu cho con người, hoặc là để nhân bản những người thân yêu đã mất. Tất nhiên, những người có thể thưởng thức những thứ này trước đây đều là nhân vật lớn không thể nói ra. Mãi cho đến khi công nghệ của chúng tôi trở nên hoàn thiện hơn, chúng tôi mới bắt đầu chấp nhận tài trợ từ những người giàu, và một ngày nào đó, công nghệ như vậy sẽ mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.”
Trương Dương thì thào: “Đây là… phạm pháp.”
Từ Tĩnh cười: “Không chỉ là phạm pháp, mà còn vi phạm đạo đức và nhân quyền, nhưng sự tiến bộ của khoa học chính là cần một nhóm nhỏ người phải đi đầu dưới sức ép công quyền và thế tục. Trong lịch sử văn minh nhân loại, đổi mới và lật đổ truyền thống thì luôn cần phải hy sinh, những gì mà người đương thời sợ hãi, phản đối và không công khai, thường được các thế hệ mai sau ca ngợi, chấp nhận và phát huy, đã có quá nhiều ví dụ về điều này. Ngài có thể coi hành vi hiện tại của mình là tham gia vào phạm tội hoặc là đang đóng góp vào sự phát triển của nhân loại.”
“…”
“Muốn chứng minh trái đất quay quanh mặt trời, chính là cần phải có người bị nướng trên lửa.” Từ Tĩnh thản nhiên nhìn Trương Dương, “Mục đích của chúng tôi luôn là phục vụ con người.”
Cửa thang máy mở ra, Trương Dương liếc nhìn tầng được trưng bày – tầng thứ ba dưới lòng đất.
Bên ngoài của thang máy trông giống như một gian phòng bệnh, phong cách trang trí rất đơn điệu và không bày cái gì khác ngoài các thiết bị chức năng, từng gian phòng bệnh hay phòng thí nghiệm đều được đóng chặt, đôi khi có người qua lại và cũng không ai quan tâm tới sự xuất hiện của bọn họ. Hành lang rất sâu, trong không khí đọng lại hơi thở lạnh như băng, giống như một bức tường vô hình ngăn không cho mọi người đến gần.
“Bên này, mời.” Từ Tĩnh đưa Trương Dương đi qua hành lang, dùng thẻ chìa khóa quẹt một cái cửa, bước vào một gian triển lãm lớn.
Bên trong có các tài liệu đồ họa được thu thập trong hộp đèn, có các cuộn video trên màn hình, có các vật dụng triển lãm khác nhau trong tủ kính, có máy móc đã ngừng hoạt động và các dụng cụ tinh vi, còn có các mẫu vật được ngân trong formalin – của người, động vật và một số khác không biết là của con gì.
Từ Tĩnh giống như hướng dẫn viên du lịch giới thiệu dự án của bọn họ với Trương Dương: “Giúp ngài có thể hiểu biết cơ bản về các sản phẩm tùy chỉnh là một mắt xích rất quan trọng.”
Trương Dương được đánh giá là một cô gái rất can đảm, cô có thể xem phim ma, phim máu me, nhưng lúc này cô cũng không dám nhìn thẳng vào các mẫu vật kia: “Cô chắc chắn… cần thiết cho khách hàng xem những thứ này?”
“Đúng vậy, đây là một phần không thể thay thế của thay thế tùy chỉnh.”
“Tại sao?”
Từ Tĩnh nhìn Trương Dương thật sâu: “Để cho ngài hiểu được, bọn họ là sản phẩm, không phải là con người.”
Trương Dương chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“Trước hết tôi xin được giới thiệu ngắn gọn cách sản phẩm của ngài được làm ra. Đầu tiên chúng tôi cần lấy một tế bào sống từ Doner*, mở rộng quá trình nuôi cấy tế bào sống lên hàng trăm, hàng nghìn và chọn trạng thái tốt nhất từ nó, sau đó cấy nhân của nó vào tế bào trứng để thay thế nhân ban đầu và biến nó thành trứng thụ tinh. Sau khi cấy nhân của nó, chúng tôi sử dụng công nghệ biên dịch gen crisper / cas9 tiên tiến nhất để sửa đổi nó, đây chính là giai đoạn tùy chỉnh. Ngài có thể quyết định những gì ngài muốn về sản phẩm tùy chỉnh của ngài, độ tương tự với Doner là bao nhiêu, màu da, màu tóc, màu đồng tử, chiều cao, những gì ngài có thể tưởng tượng được và những gì ngài không thể tưởng tượng được đều có thể đạt được thông qua việc tổng hợp gen.”
*Doner ở đây chính là người thật mà bọn họ lấy tế bào để nhân bản. Theo mình gg thì thuật ngữ Donor trong nhân bản vô tính mới là cá thể cho tế bào, còn Doner không có nghĩa gì cả. Nhưng ở bản raw gốc ở iqiyi tác giả viết đúng là Doner chứ không phải Donor, có thể là tác giả có dụng ý khác khi viết từ này :)))))
Trương Dương nghe mà sợ run.
Doner? Bọn họ làm sao có mặt mũi mà dùng từ này? Bọn họ đã đánh cắp tế bào của Thịnh Thế và đã nhân bản người nhân tạo của anh dưới tình huống mà anh không hề hay biết, sau đó tiến hành một vụ kinh doanh dơ bẩn, để những người có gen và khuôn mặt giống Ca Ca phải chịu sự đối xử vô nhân đạo. Nếu cô không biết đến Kha Vũ thì cô sẽ không chút do dự báo ngay cảnh sát nếu biết được những chuyện như vậy.
“Sau khi biên soạn xong, chúng tôi sẽ cấy ghép trứng thụ tinh vào cơ thể mẹ, nhưng sẽ không sử dụng cơ thể mẹ thật, trừ khi khách hàng yêu cầu. Chúng tôi đã nghiên cứu ra tử cung nhân tạo.” Từ Tĩnh dẫn Trương Dương đến trước một lọ thủy tinh lớn chứa đầy chất lỏng màu hồng nhạt, chất lỏng hiển nhiên là bất động nhưng nó đặc và nhờn như dầu mỡ, mang đến cho người ta một cảm giác khó mà hình dung, giống như máu loãng vậy, thật là buồn nôn, “Đây là dịch nuôi cấy nước ối sinh học, là một phần quan trọng trong tử cung nhân tạo của chúng tôi. Đây chỉ là mẫu trưng bày thôi, trên thực tế thì còn cần phải kết nối rất nhiều đường ống, bộ điều chỉnh và màn hình để truyền chất dinh dưỡng. Chúng tôi mô phỏng môi trường mẹ thực trong cung tử cung nhân tạo, sau khi cấy trứng thụ tinh, thông qua tỷ lệ và quy định chính xác của hormone và chất dinh dưỡng, cùng với sự hỗ trợ của công nghệ nuôi cấy tế bào gốc, nó có thể khiến một trứng thụ tinh xúc tiến thành cơ thể trưởng thành trong vòng tám tháng.”
Trương Dương càng nghe càng không thở nổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Tất nhiên, tiến bộ khoa học cần phải bước trên vô số thất bại như bước từng bậc thang. Trong quá trình thử nghiệm không ngừng, từng có những cá thể đột biến do không tổng hợp được gen và dị dạng do không điều hòa được hormone. Cho đến ngày nay, chúng tôi vẫn phải đối mặt với vô số các thử thách.”
Trương Dương nhìn những bào thai hoặc động vật dị dạng trong chất formalin, còn có những cục thịt gì đó mà không thể phân biệt được chúng là gì, cô chịu đựng cảm giác buồn nôn, hỏi: “Những thứ kia chính là vật thất bại?”
Từ Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh: “Sinh tự nhiên cũng có thể có những biến dị cùng dị dạng này, đương nhiên là so với tự nhiên thì thủ đoạn phi tự nhiên sẽ nhiều hơn. Các mẫu vật chúng tôi chọn ra ở đây tương đối không đáng sợ, những thứ này chỉ nhằm mục đích cho ngài thấy những khó khăn mà dự án đã trải qua mà thôi.”
“… Tiếp tục đi.” Trương Dương hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sợ hãi giống như dây leo loằng ngoằng, sau khi leo lên gót chân thì nhanh chóng bao trùm đến toàn thân.
“Được. Khi được nuôi dưỡng thành một người trưởng thành… Thực ra thì khách hàng sẽ quyết định nuôi dưỡng sản phẩm đến mấy tuổi, có khách hàng muốn trẻ sơ sinh, có khách hàng có chỉ định độ tuổi chính xác, suy cho cùng thì đó cũng là sản phẩm tùy chỉnh, càng nhỏ tuổi thì thời gian đào tạo càng ngắn. Nói chính xác thì ngày bọn chúng rời khỏi nước ối nuôi dưỡng mới chính là ngày sinh thật sự.”
“Cho nên hầu hết các sản phẩm tùy chỉnh đều là… trẻ sơ sinh.”
“Có thể hiểu như vậy, tất nhiên chúng tôi sẽ không giao những bán thành phẩm như vậy cho khách hàng, đặc biệt là những sản phẩm tùy chỉnh có kèm theo dịch vụ.” Từ Tĩnh nói tiếp, “Sau khi giai đoạn đào tạo hoàn thành, công việc sau sẽ không hề dễ dàng. Chúng tôi sẽ cấy ghép trí nhớ và kiến
Trương Dương không cách nào tưởng tượng được miêu tả ghê rợn tàn nhẫn như vậy lại là đang ám chỉ một người sống, bọn họ, dù là Mina hay Từ Tĩnh, đều thực sự không coi Kha Vũ là người, không coi tất cả các sản phẩm tùy chỉnh là một con người. Cô nhẹ giọng nói: “Vậy… làm thế nào để thuần hóa?”
Từ Tĩnh khẽ mỉm cười: “Cái này là bí mật kinh doanh.”
“Bọn họ sẽ không phản kháng sao?”
“Điều này liên quan đến việc bảo trì theo dõi.” Từ Tĩnh nói, “Về nguyên tắc, cứ sau sáu tháng đến một năm thì các sản phẩm tùy chỉnh đều cần phải Trọng Trí.”
“Trọng Trí?”
“Đúng vậy. Trọng Trí chính là khôi phục chúng về trạng thái ban đầu, không phải là trạng thái ban đầu khi nằm trong nước ối sinh học, mà là ban đầu trước khi chúng tôi giao cho khách hàng. Việc Trọng Trí có hai mục đích, thứ nhất, trước khi sản phẩm tùy chỉnh đã thuê được giao cho khách hàng tiếp theo, cần phải xóa sạch trí nhớ và những kiến thức, thói quen mà khách hàng trước để lại cho chúng, thứ hai là ngăn chặn sản phẩm tùy chỉnh tự hình thành ý thức của chính mình.”
Đồng tử Trương Dương co rút kịch liệt, cô đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm Từ Tĩnh: “Các người đã mang Kha Vũ Trọng Trí rồi sao?”
Từ Tĩnh hơi sững sốt.
“Anh ấy không nhớ tôi nữa sao!” Trương Dương trợn to mắt, giọng nói sắc bén, trong lòng tràn đầy sợ hãi, nếu Kha Vũ không nhớ cô…
“Cô Trương, ngài hãy bình tĩnh lại.” Từ Tĩnh lấy lại bình tĩnh. “Kha Vũ vẫn chưa được Trọng Trí vì cậu ta còn chưa được khách hàng khác mua hoặc thuê lại, và cậu ta cũng mới chỉ phục vụ cô Mina được ba tháng, không đủ để tự hình thành ý thức phản kháng.”
Trương Dương run rẩy thở ra một hơi nhẹ nhõm: “… Đưa tôi đi gặp anh ấy.”
“Dĩ nhiên, như ngài đã chỉ định.”
“Trọng Trí, vậy chẳng phải là anh ấy sẽ quên mọi thứ trong khoảng thời gian anh ấy đã trải qua hay sao?”
“Đúng vậy, thực ra thời gian cũng không phải là quy luật thiết yếu, mà việc Trọng Trí hay không chủ yếu là do khách hàng quyết định. Đối với khách hàng thuê, thời gian thuê trong vòng dưới một năm, nếu khách hàng cần chủ động Trọng Trí thì sẽ cần phải tự thanh toán tiền, nhưng nếu thời hạn thuê vượt quá một năm thì cần phải chấp nhận đánh giá của chúng tôi. Nếu chúng tôi cho rằng việc tự nhận thức của sản phẩm tùy chỉnh sẽ đe dọa khách hàng và công ty của chúng tôi, thì việc Trọng Trí là bắt buộc đối với khách hàng mua hàng. Mà đối với khách hàng mua thì việc Trọng Trí thuộc phạm vi bảo trì sau bán hàng trọn đời và là dịch vụ miễn phí.”
“Vậy nếu như anh ấy… sản phẩm tùy chỉnh, sinh ra cảm tình với khách hàng, và khách hàng không muốn sản phẩm tùy chỉnh quên mình…”
Từ Tĩnh không chút do dự nói: “Mối quan hệ giữa người và người dựa trên sự giao tiếp, tin tưởng, thấu hiểu, tương tác và cộng hưởng, vẻ ngoài chỉ là một phần nhỏ, các sản phẩm tùy chỉnh đều thiếu những khả năng này vì vậy sẽ rất khó để thiết lập tình cảm thực sự. Bọn chúng tương đối giống trí tuệ nhân tạo chưa trưởng thành, có hình dáng của con người nhưng không có cốt lõi của con người.”
Trương Dương càng ngày càng ghét những lời này. Cho dù là Mina hay Từ Tĩnh, bọn họ đều không thể hiểu được cảm tình thực sự giữa cô và Kha Vũ, có thể Kha Vũ có hơi chậm chạp, không thể cùng cô đi sâu vào trao đổi và cũng hơi khó để hiểu được, nhưng những điều này hoàn toàn có thể khắc phục được, Kha Vũ cũng đang không ngừng học hỏi cùng tiến bộ.
Nhưng Trương Dương không nói ra, cô biết đám người này có chút bài xích cô vì đã coi Kha Vũ là người thật mà giao chân tâm, không cần biết cô là người như thế nào. Cô thúc giục: “Tôi hiểu rồi, tôi muốn gặp Kha Vũ.”
Từ Tĩnh nói: “Mục đích của việc tiến hành các khoa học phổ biến này cho ngài là để cho ngài thấy giá trị mà ngài đã tài trợ.”
“Tài trợ?”
“Đúng vậy, chúng tôi coi sự chi tiền của ngài như một khoản tài trợ cho các dự án nghiên cứu khoa học của chúng tôi. Tôi hy vọng ngài có thể hiểu rằng phí tài trợ cao của ngài bắt nguồn từ chi phí cao.”
Trương Dương âm thầm nguyền rủa, rõ ràng là bọn buôn người mất nhân tính thế mà lại dám ăn nói hiên ngang lẫm liệt như vậy.
“Đồng thời, tôi hy vọng ngài có thể hiểu được rằng các sản phẩm tùy chỉnh, dù chúng có vẻ ngoài hào nhoáng đến đâu thì chúng cũng chỉ là sản phẩm nhân tạo được nuôi dưỡng bởi nhân tế bào và một đoạn DNA. Sự tồn tại của chúng có thể giúp cho khoa học tiến bộ, chữa lành bệnh tật cho con người, xoa dịu nỗi đau mất người thân và còn có thể bầu bạn lâu dài. Chúng là những vật phẩm có chức năng và không cần áp dụng luân thường đạo lý của con người lên chúng, cũng không cần vì thế mà tự tìm bực dọc cho mình.”
Trương Dương mím môi: “Tôi biết.”
“Cô Trương, theo quy trình dịch vụ tùy chỉnh, sau khi ngài chọn một Doner cho dịch vụ tùy chỉnh, nếu chúng tôi có sản phẩm làm sẵn thì chúng tôi cần cho ngài xem qua hàng mẫu trước.”
Trương Dương sửng sốt: “Hàng mẫu?” Cô lập tức hiểu được, Từ Tĩnh đã nói bọn họ có bốn sản phẩm làm sẵn từ Doner Thịnh Thế, cô lập tức nói: “Không, tôi không cần hàng mẫu nào cả, tôi chỉ muốn Kha Vũ.” Cô thật sự không muốn thấy thêm những người nhân tạo dựa trên Thịnh Thế nào nữa, đó là một sự xúc phạm và xâm phạm đến Thịnh Thế.
Từ Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Được.” Cô ta cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại.
__ATA.cmd.push(function() { __ATA.initDynamicSlot({ id: 'atatags-26942-601cbe8c47f31', location: 120, formFactor: '001', label: { text: 'Quảng cáo', }, creative: { reportAd: { text: 'Report this ad', }, privacySettings: { text: 'Riêng tư', } } }); });