Hứa Tự Nam cho rằng Yến Mộ Thanh đã tham gia tiệc rượu của bạn mình, nhưng buổi chiều ngày hôm sau cô mới biết, bởi vì cô mất tích nên Yến Mộ Thanh cũng không đi, đến nỗi người bạn ấy phải đem tiệc rượu hủy bỏ, đổi lại thành đêm nay.
Hứa Tự Nam vẫn còn có chút áy náy, dù sao một lần chuẩn bị tiệc rượu thì chủ nhân của nó phải hao phí rất nhiều tâm tư và tâm huyết vào nó, bởi vì cô một lần tùy hứng mà dẫn đến tiệc rượu phải đổi ngày, tóm lại tất cả đều là lỗi của cô, vì nguyên nhân đó mà lúc này cô mới ngoan ngoãn mặc bộ lễ phục do Từ Di chuẩn bị. Bộ lễ phục đem phong cách châu Âu thời Trung cổ khoác lên người cô.
Cô từng cho rằng người bạn này của Yến Mộ Thanh nhất định cũng là người vô vị, nhưng cô đã sai rồi, cô chỉ biết là nếu như đêm nay cô không đến buổi tiệc rượu này thì nhất định sẽ hối hận cả đời.
Tuy rằng, chủ nhân là Mai tiên sinh, so với tuổi của chú Yến thì lớn hơn rất nhiều, nhưng lại thú vị hơn nhiều so với chú Yến, bất kể là âm nhạc hay hội họa, trình độ đều đạt tới độ uyên thâm, thật giống như những điều này chính là bẩm sinh của ông vậy, ung dung nói chuyện đến thích thú.
Trong nhà của Mai tiên sinh lại càng giống như một cái viện bảo tàng, mỗi một món đồ được trang trí ở đây, bao gồm cả bộ đồ ăn, đều có dấu ấn lịch sử của tác phẩm nghệ thuật, đều có nguồn gốc từ xa xưa. Hứa Tự Nam chìm đắm trong bầu không khí như vậy, hoàn toàn lạc lối trong đó mà không có cách nào có thể tự thoát ra được. Điều này có thể cho thấy, không phải là cô không thích những cổ vật, cũng phải có mùi vị của cô xưa mới được đấy...
Mà trên tiệc rượu này, mùi vị đương nhiên thuộc về mỹ thực rồi!
Mỹ thực truyền thống phong phú đến nỗi làm cho cô cảm giác rằng những ngày tháng bị ông chú kia ngược đãi cuối cùng cũng đã thoát ra để hưởng thụ rồi, nếu như không phải giữ dáng vẻ của Yến phu nhân thì cô cũng không chắc rằng mình sẽ nuốt cả dao nĩa đâu. Còn có cô rất thích kem nữa. Đáng tiếc chỉ cẩn cô đưa mắt liếc nhìn hàng kem kia
thì có thể cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm của chú Yến...
Cô chỉ có thể kìm nén nỗi oan ức nhỏ nhoi này ở trong lòng mà thôi, nhịn đau mà lựa chọn từ bỏ...
"Yến phu nhân, ăn nhiều thế!" Vang bên tai là tiếng nói của Trung Văn Cảnh Thị.
Yến Mộ Thanh với tác phong tao nhã, lịch sự nhẹ nhàng nở một nụ cười, âm thanh trầm thấp mà ôn hòa: "Yến phu nhân khi được ngài mời ăn đồ ăn, bỗng chốc lo lắng đến mặt mũi của ngài tiên sinh đây, anh ấy nhất định sẽ cảm kích ngài."
"..." Cô hiện tại rất mất mặt sao? Cô đang rất nỗ lực để kiềm chế rồi.
Có điều, cô thật sự không thể ăn được nữa, đợt một lát nữa là vũ hội hóa trang bắt đầu rồi, nếu mà ăn nữa thì cô thật sự lo lắng là lúc vừa mới nhảy thì đồ ăn sẽ chui từ cổ họng mà ra ngoài mất.
Một buổi tối, đây là lần đầu tiên bọn họ nói bằng tiếng Trung, cho tới thời điểm hiện tại. tiếng Anh và tiếng Ý đều được sử dụng rất hỗn loạn, cô nghiêm túc nhớ đến các vấn đề liên quan đến ngôn ngữ. Bản thân cô từ trước đến gờ đều sử dụng tiếng Ý, nhưng anh và Mai tiên sinh, tất cả đều dùng tiếng Anh để trò chuyện, những vị khách khác tình cờ đến chào hỏi, gặp phải tình huống sử dụng tiếng Ý, phiên dịch lại đến dịch cho anh, vì vậy, cuối cùng thì anh có hiểu tiếng Ý hay không đây?
Mang theo sự tò này, cô đúng là chuyển sự quan tâm của mình từ đồ ăn lên người anh.
"Yến phu nhân, có chuyện gì sao?" Anh nhìn cô với dáng vẻ nghi hoặc.
"Yến đại ca, em chỉ là có chút tò mò..." Cô đắn đo không biết là có nên hỏi hay không, cuối cùng lòng hiếu kì đã chiếm ưu thế: "Rốt cuộc thì anh có thể hiểu tiếng Ý không ạ?"
Anh nhìn cô một cái, cũng không biết nói gì, cũng không hề nói không, chỉ nói một câu: "Anh quyết không cho phép bản thân không thể nói chuyện!"
"..." Đúng là một câu nói thâm sâu.... Vì thế mà anh rốt cuộc là như thế nào đây? Còn không phải mà! Cô càng ngày càng hồ đồ rồi...
Hết chương 20