8
Nửa giờ sau, giáo sư khoa bên cạnh cầm theo phích nước đi qua bồn hoa.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông ở phía đối diện, hình như tâm tình rất tốt, đôi mắt còn hiện lên ý cười.
"Thầy Cố, cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Giọng nói của Cố Yến rất rõ ràng:
"Bạn gái quan tâm tôi."
"Bảo tôi đứng ở đây cho thân thể tráng kiện."
"Đứng 3 giờ."
Giáo sư khoa bên cạnh: Cái thằng này nó bị làm sao ấy nhỉ?
À đúng đúng đúng, bạn gái bắt cậu ta phơi nắng 3h, quả thực là vì yêu cậu ta.
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô ấy đang phạt cậu sao?"
Dù sao cũng là giảng viên trẻ tuổi nhất, cấp bậc trong trường cũng không hề thấp, vậy mà bảo phơi nắng là phơi nắng liền?
"Hay là cậu đi về đi."
Cố Yến sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn ông ta một cái rồi khẽ cong môi.
"Anh không hiểu đâu, đây là thích tôi đấy."
Giáo sư khoa bên cạnh:???
9
Tôi không quan tâm đến Cố Yến nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào luận văn tốt nghiệp.
Liên tục mấy ngày mới sửa xong luận văn, quả nhiên là viết hay hơn trước rất nhiều.
Vì để cho luận văn tốt nghiệp thuận lợi hoàn thành. Lần này, ở cuối bài tôi còn thêm 1 đoạn cực kỳ nho nhã.
Mà thêm xong thì cứ như trát vàng lên đống rác ấy nhỉ.
…
Sau khi bấm nút gửi đi.
Cố Yến nhận được tin nhắn thì vài giây sau đã trả lời, cứ như anh liên tục canh giữ trước màn hình điện thoại vậy.
GY: [Sáng sớm ngày mai xem, hiện tại muộn rồi, sợ xem xong rồi không ngủ được.]
Tôi:...
Tôi trả lời vài câu rồi đi ra ngoài liên hoan cùng với bạn cùng phòng.
Mới vừa đi xuống dưới, tôi đã nhìn thấy Cố Yến bên cạnh đèn đường.
Anh đút một tay vào túi, tay kia cầm điện thoại, màn hình vẫn còn sáng trưng.
Từ hình ảnh phản chiếu từ cặp kính của Cố Yến, tôi đoán là giao diện nhắn tin.
Tôi cụp mắt xuống, trong lòng có chút hổ thẹn.
Nếu như nói, ngay từ đầu chỉ là vì tức giận nên mới cố ý trêu chọc Cố Yến. Tôi yêu đương qua mạng với anh, hành hạ anh, cũng là để trút giận vì ban ngày anh làm khó dễ với tôi.
Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cũng không rõ là mình có động lòng hay không nữa.
Lưu Nhạc quay đầu nhìn tôi: "Giang Vãn, ngẩn người làm gì đấy, đi thôi."
Tay tôi nắm chặt điện thoại trong túi áo khoác.
"Ừ."
Khi đi ngang qua Cố Yến, điện thoại di động kêu bíp bíp liên hồi.
10
Sau khi ăn lẩu trở về, tôi nhìn thấy Cố Yến vẫn còn đứng dưới đèn đường.
Tôi mím môi. Một lúc lâu sau mới mở điện thoại.
Hoa sơn trà: [Đã ngủ chưa?]
Tôi nhìn thấy Cố Yến ở đằng kia đột nhiên do dự một lúc.
GY: [Đồ nói dối.]
Tôi:?
Hoa sơn trà: [Làm sao vậy?]
GY: [Không có gì, còn chưa ngủ.]
Hoa sơn trà: [Đi ngủ sớm một chút.]
Cố Yến ngẩng đầu, và dường như đang nhìn về phía tôi.
GY: [Ừ.]
Lần này thì anh quả thực đã rời đi.
Đầu óc tôi ngổn ngang nhiều suy nghĩ, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cuối cùng tôi chỉ đành lắc đầu. Đợi tốt nghiệp xong rồi tính tiếp vậy.
Cùng lắm thì chân thành quỳ xuống trước mặt Cố Yến, muốn trách muốn phạt thế nào thì tùy anh.
11
Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Mẹ thấy tôi về thì cực kỳ vui vẻ. Lông mày hơi nhướng lên, tôi biết bà chuẩn bị nói câu gì tiếp theo.
Thế là tôi vội vàng cướp lời nói trước:
"Mẹ tìm được đối tượng cho con chưa?"
Mẹ nghe tôi hỏi vặn lại thì lập tức ngượng ngùng, chỉ hắng giọng một cái.
"Mày sắp tốt nghiệp rồi, dung mạo cũng khá, sao lại không có người yêu nhỉ?"
"Bạn học San San của mày cũng có con lớn rồi đấy."
"Không biết khi nào mới có người gọi mẹ mày là bà ngoại."
Tôi chậm rãi lấy kem ốc quế trong tủ lạnh ra, nghe mẹ nói, tôi vô thức trả lời:
"Có gì khó, để con gọi thay cho."
"Bà ngoại."
…
Cuối cùng, tôi bị mẹ cầm chổi rồi rượt chạy khắp nhà.
12
Nằm lỳ ở trên giường, tôi như bị ma xui q.ủy khiến mà mở điện thoại di động ra.
Từ lần nói chuyện ngắn ngủi đêm hôm qua, anh cũng không liên lạc gì với tôi nữa.
Đầu ngón tay của tôi sẽ trượt lên bên trên.
Toàn bộ đều là tin nhắn từ Cố Yến.
GY: 【Đã lâu rồi em không nói chuyện với anh, có phải… em chán anh rồi à?】
Tim tôi lỡ một nhịp, đầu ngón tay cũng khẽ run lên.
Trước đây, thực ra tôi cũng đã từng phải lòng Cố Yến.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Yến thì tôi mới vừa vào đại học. Lưu Nhạc dẫn mấy người chúng tôi đi hát Karaoke.
Cô ấy cực kỳ thích hát, cả ngày cứ nghêu ngao không ngừng.
Tôi từ chối không muốn hát, cuối cùng vì Lưu Nhạc nhiệt tình quá nên đành phải hát mấy câu.
Lúc tôi ra ngoài đi vệ sinh, bỗng nhiên lại nghe được âm thanh từ bên đối diện.
"Chúc mừng anh Yến về nước, cạn một chén nào."
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi né tránh ánh mắt ấy, vội
vàng vào toilet chỉnh trang lại rồi mới quay trở về.
Lúc đi qua hàng lang thì đã Cố Yến đứng ở nơi đó rồi.
Phía sau truyền đến âm thanh ầm ĩ, anh đột nhiên vươn tay ôm tôi vào lòng.
Sau đó có tiếng kính vỡ vang lên.
"Đừng sợ." Bên tai tôi là giọng nói dịu dàng của Cố Yến.
Tôi ngơ ngác nói lời cảm ơn, lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy âm thanh mỉm cười từ phía sau.
"Hát hay lắm."
Cái gì vậy?
Mặt tôi đỏ tới tận tai, tôi vội vàng chạy vào rồi kéo Lưu Nhạc đi qua chỗ khác.
Lần thứ hai gặp được Cố Yến.
Anh dường như đã quên mất tôi rồi.
Cái miệng thâm độc của anh đã không ít lần khiến tôi tức giận đến xì cả khói, nên những chuyện sau này mới diễn ra.
13
Lễ tốt nghiệp càng tới gần, tôi càng cố gắng tránh mặt Cố Yến.
Anh dường như đã nhận ra thái độ của tôi, nhưng có vẻ cũng không quan tâm nhiều lắm.
Khi nhìn tôi thì sắc mặt vẫn nhàn nhạt như bình thường.
Tôi thở dài một hơi, có lẽ là anh vẫn chưa phát hiện ra sự thật.
Cái câu “Đồ nói dối” của Cố Yến đêm ấy đã khiến tôi giật cả mình.
Vài ngày sau đó, chúng tôi tốt nghiệp thành công.
Lưu Nhạc rủ mọi người đi liên hoan. Sau khi ăn xong lẩu thì lại đi hát karaoke.
Tôi mở miệng định từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Nhạc mạnh mẽ kéo đi.
Mọi người ai cũng hưng phấn. Còn tôi trốn ở trong góc, cố gắng không để Lưu Nhạc chú ý đến mình.
“Em gái nhỏ tiễn chồng, tiễn đến cửa đông…”
Lưu Nhạc kéo một nam sinh đẹp trai và vui vẻ hát hò, đối phương không thể từ chối, chỉ đành đỏ mặt ngồi im.
Cửa phòng đột ngột mở ra.
Một bóng dáng cao lớn bước vào.
Là Cố Yến.
14
Cô gái ngồi bên cạnh tôi giơ tay lên.
"Thầy Cố, ở đây ạ."
Còn không quên bổ sung một câu:
"Nơi khác không còn chỗ đâu ạ."
Cố Yến nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống, cực kỳ tình cờ là ngay bên trái của tôi.
Cố Yến năm nay mới chỉ 31 tuổi, tuổi tác cách chúng tôi không nhiều, nên bầu không khí cực kỳ vui vẻ sôi động.
Có người đề nghị truyền hoa rồi chơi trò “Thật hay Thách”.
Hoa dừng ở trên tay Cố Yến, anh cúi xuống nhìn một chút. Tất cả mọi người náo nhiệt hẳn lên.
Những người từng nếm thử skill miệng độc của Cố Yến, lần này quyết tâm không nương tay nữa.
“Thật hay Thách?”
"Thách."
Mọi người lập tức cười to.
"Vậy thì ôm 1 cô gái trong 1 phút."
Vẻ mặt Cố Yến lạnh nhạt, không giống như đang chơi trò chơi mà là đang nghiêm túc nghiên cứu luận văn khoa học.
"Có thể đổi thành “thật” được không?"
"Không được."
Cố Yến nhìn tôi, lộ ra vẻ hơi khó xử.
Một giây kế tiếp, tôi đã được ôm vào trong vòng tay ấm áp.
Anh vẫn giữ khoảng cách xã giao, chỉ là hơi thở lại nóng lên một chút.
Thậm chí ngay cả tai Cố Yến cũng đã đỏ lên rồi.
Một phút đồng hồ trôi qua, anh nhẹ nhàng nói: "Tốt nghiệp vui vẻ."
Tôi ậm ừ trả lời.
Tôi lại nhớ đến tin nhắn mà Cố Yến từng gửi cho tôi mấy ngày trước đây.
【Bé cưng à, khi nào anh mới có thể ôm em?】