Edit: Hinh
Kỷ Tuân lái xe chở Sở Mạt ra khỏi thành phố, mưa ngày càng nặng hạt hơn.
Cả một đường Sở Mạt đều im lặng, cô không hỏi Kỷ Tuân muốn dẫn mình đi đâu, cô cứ có cảm giác tối nay anh có gì đó khác với thường ngày.
Sở Mạt nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi mím chặt và lông mày nhíu lại làm cô cảm thấy hình như anh đang tức giận.
Nhưng anh giận cái gì, cô không biết.
Điện thoại trong túi Sở Mạt rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của lão Nghiêm, cô ấy hỏi cô sao còn chưa về nữa.
Sở Mạt còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, tin nhắn của lão Nghiêm lại đến nữa.
Là link dẫn đến một bài viết trên Weibo. Nam nữ chính lại là cô và Kỷ Tuân.
Sở Mạt nhướng mày, sao bên Weibo lại ầm ĩ lên nữa rồi.
Trong bài viết có một hình ảnh rất quen thuộc, là tấm ảnh cô vừa xem trưa nay. Nhưng vẫn còn một tấm cô chưa xem. Thời gian trên ảnh là vào lúc Kỷ Tuân đi đón cô vào mấy tuần trước. Ở cổng ra B1, Sở Mạt gắt gao ôm chặt Kỷ Tuân, anh mặc một thân màu đen đầy u ám, hai mắt nhắm chặt lộ ra chút đau buồn. Những người đi đi lại lại ở sân bay bất đắc dĩ phải làm nền cho bọn họ, Kỷ Tuân như một Đại thiếu gia giàu có sung túc, khiến gương mặt và cách ăn mặc của Sở Mạt lại càng không tương xứng với anh.
Đoạn cap phía trên đại khái là nói vậy.
Sở Mạt còn đang định nhìn kỹ hơn, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay sạch sẽ thon dài.
”Kỷ Tuân?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Kỷ Tuân tắt điện thoại cô, nhìn có vẻ như chỉ là tiện tay, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng, ”Không cần lo lắng về mấy chuyện đó.”
Lòng Sở Mạt trĩu xuống, dường như cô đã hiểu được chuyện gì đó, mà chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Đầu tiên là trường học, sau đó lại là Weibo, nhìn biểu cảm lúc nãy của Kỷ Tuân, xem ra cũng đã sớm biết chuyện này rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không khí bên trong xe vẫn im lặng.
Kỷ Tuân lái xe rất nhanh, trong màn mưa, Sở Mạt thấy xe của mọi người ngày càng ít, không kìm được hỏi: ”Chúng ta đang đi đâu vậy?”
”Sắp đến rồi.”
Kỷ Tuân trả lời ngắn gọn, mà đúng thật là rất nhanh.
Khoảng chừng một phút sau, xe của anh lặng lẽ dừng ngoài sân.
Lúc Kỷ Tuân xuống xe, mưa thổi vào qua khe cửa xe, Sở Mạt không khỏi rùng mình.
Xuống xe, anh mở dù lên, kéo cô vào ngực mình. Hai người đi lên bậc thang, bây giờ cô mới ý thức được nơi này là một căn biệt thự, trên cánh cửa tối màu trước mặt cô có hai cái đầu sư tử và một cái vòng đồng, Kỷ Tuân giơ tay lên gõ vào cái vòng đồng.
Lập tức có người ra mở cửa cho bọn anh.
”Kỷ thiếu.”
”Chuẩn bị phòng chưa?”
”Chuẩn bị rồi ạ. Mời Kỷ thiếu đi theo tôi.”
Bên trong cánh cửa là một khu vườn kiểu Xô – viết điển hình, có núi, có nước, có cây, cách đó không xa là có một dãy hành lang uốn lượn không biết dẫn đến đâu.
Kết hợp với đoạn đối thoại của Kỷ Tuân và người mở cửa, Sở Mạt còn tưởng là cô đã đi qua một thế giới khác. Ở đó, Kỷ Tuân là một thiếu gia giàu có, cô thì lại là một đứa bé mồ côi không có thân phận, anh đưa cô về đây để trốn khỏi bọn đòi nợ. Bóng đêm bao phủ lấy hành lang gấp khúc, đầy khó khăn và bấp bênh, chỗ dựa duy nhất của cô bây giờ chính là người đàn ông bên cạnh.
Sở Mạt nghĩ nghĩ, không kìm được nở nụ cười.
”Cười gì vậy?” Kỷ Tuân cúi đầu hỏi.
Sở Mạt ngẩng đầu lên, cười nhạt: ”Anh muốn đưa em đi trốn đúng không?”
Kỷ Tuân ngẩn ra, cũng cười rộ lên, ”Đúng vậy.”
Sở Mạt không cho là thật, lại cười tươi hơn, ”Thật biết phối hợp.”
Kỷ Tuân chỉ cười.
Đi dọc theo hành lang gấp khúc khoảng năm phút, những tưởng tượng của cô lập tức biến mất khi nhìn thấy đèn thủy tinh và máy tính Apple.
”Kỷ thiếu, tôi đã đưa toàn bộ người làm ở chỗ này đi rồi, một ngày ba bữa cơm sẽ đúng giờ đưa đến đây, Sở tiểu thư có thể yên tâm ở.”
Lúc nãy tối om, nên bây giờ Sở Mạt mới nhìn rõ người mở cửa cho bọn họ lúc nãy thì ra là một ông lão tóc bạc trắng. Nếu tính về tuổi tác, cô có thể coi như cháu gái ông ấy.
Sở Mạt xoay người cảm ơn theo bản năng, ”Cảm ơn ông.”
Ông lão hơi giật mình, thấy Kỷ Tuân gật đầu với ông, biểu cảm trên mặt mới thả lỏng một chút, ”Sở tiểu thư không cần khách khí, tôi đi ra ngoài trước.”
Sau khi ông ấy đi khỏi, trong căn phòng to chỉ còn lại Sở Mạt và Kỷ Tuân.
Căn phòng rất rộng, hình như là một phòng riêng, phòng khách và phòng ngủ hoàn toàn tách biệt, thậm chí bên cạnh chỗ họ đứng còn có một cái kệ sách. Từ cách trang trí cho đến đồ đạc trong phòng đều toát lên sự sang trọng và thoải mái. Sở Mạt chỉ từng thấy mấy căn phòng như vậy trong phim truyền hình thôi.
Cô hỏi Kỷ Tuân: ”Sao lại đưa em đến đây?”
Kỷ Tuân đã thả lỏng hơn nhiều sau khi đùa với cô, bây giờ trên mặt anh mới là vẻ dịu dàng mà Sở Mạt biết.
”Nghỉ ngơi.” Kỷ Tuân xoa xoa đầu cô, ”Huấn luyện quân sự mệt lắm đúng không? Em nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi.”
Sở Mạt nghiêng đầu tránh tay anh.
”Kỷ Tuân, anh cảm thấy em dễ bị lừa lắm đúng không?”
”Anh không nghĩ vậy.”
”Vậy anh nên giải thích với em một chút đi.”
”Sở Mạt…”
”Em không muốn nghe những lời mà anh nói với em lúc ở trường học.” Sở Mạt nhướng người đến gần anh, trong đôi mắt hiện lên sự lý trí, cũng có kiên quyết, ”Kỷ Tuân, em biết anh rất tốt với em. Nhưng đừng có chuyện gì cũng giấu em được chứ. Anh biết chuyện trên Weibo đúng không? Chuyện trên diễn đàn trường em anh cũng biết đúng chứ?”
”Trường em?” Kỷ Tuân nhướng mày, ”Trong trường có xảy ra chuyện gì à?”
”Mấy bức ảnh trên Weibo, trưa nay em đã thấy rồi.” Lúc bấy giờ Sở Mạt mới nhớ, điện thoại cô còn trong xe anh, không cách nào để cho Kỷ Tuân xem mấy bài viết đó cả, ”Thấy trên diễn đàn trường em, có điều bị xóa rồi.”
Kỷ Tuân nghe vậy thì mặt trở nên căng thẳng, ”Phía trường học có tìm em không?”
”Không có.” Sở Mạt lắc đầu, ”Mấy hôm nay trời mưa, bọn em không huấn luyện quân sự. Mấy ngày rồi em cũng không ra khỏi ký túc.”
Kỷ Tuân thở dài nhẹ nhõm.
Sở Mạt