Edit: Hinh
Beta: Chou
Sở Mạt kéo lão Nghiêm đi taxi từ trung tâm thương mại đến Hang Lung* gần trường học.
[*] Hang Lung: Hang Lung Properties, trước đây là Amoy Properties và hiện tại được tiếp quản bởi Tập đoàn Hang Lung, là một công ty bất động sản Hồng Kông.
Nói thật thì gia cảnh mấy cô gái trong phòng 313 cũng không tệ, tuy không bằng Tống Vũ Tình là tiểu thư tiền nhiều như nước sống trong biệt thự, nhưng nhà bọn cô muốn gì cũng đều có.
Lấy tiền sinh hoạt của bọn họ, thỉnh thoảng đến Hang Lung đi dạo một vòng, mua mấy món mỹ phẩm, quần áo và túi xách của mấy thương hiệu trung cấp đều không thành vấn đề.
Nhưng lần này mục tiêu của Sở Mạt không phải mấy thương hiệu trung cấp.
Lão Nghiêm bị cô kéo vào vài cửa hàng thương hiệu quốc tế, từ nhân viên trong cửa hàng cho đến những món đồ được bày bán, tất cả đều toát ra một loại hơi thở xa hoa khó mà lại gần.
Lão Nghiêm không thể không kéo Sở Mạt lại, nhắc cô: ”Mua đồ trong này, tiền của cậu có đủ không hả? Hay là bọn mình đi qua chỗ khác đi?”
Sở Mạt vốn nghĩ sẽ không tặng cho Kỷ Tuân một món quà đắt tiền, lão Nghiêm nói cũng có lý. Nhưng cô nghĩ nghĩ, cảm thấy món quà cho anh cũng không thể quá kém được, cô lại kéo tay lão Nghiêm: ”Nhìn thử một chút đi.”
Đi dạo vài cửa hàng vẫn chưa có món gì làm Sở Mạt vừa lòng, quần áo, túi và mấy thứ khác, nếu không phải giá cả quá đắt thì là không đẹp.
Dạo một hồi, sự nhiệt tình lúc đầu của Sở Mạt giảm xuống đi nhiều.
Cô hỏi lão Nghiêm: ”Cậu nói xem, tớ tặng mấy cái này cho anh ấy, anh ấy có thích không?”
Lão Nghiêm không chút suy nghĩ mà gật đầu: ”Nhất định sẽ thích! Tớ cảm thấy chỉ cần là do cậu tặng thì anh ta đều thích cả.”
”Thật à?” Sở Mạt nhìn cái kẹp cà vạt trên tay.
Cái kẹp này nhìn rất đơn giản, lại nhỏ gọn, kim cương đính phía trên cũng vừa đủ, hào phóng lại sạch sẽ, dưới ánh đèn trong cửa hàng thì lóng lánh ánh sáng, chói mắt giống như Kỷ Tuân.
Cô vừa vào đã thấy nó, bây giờ càng nhìn lại càng thích. Giá có hơi mắc, nhưng cũng không đến nỗi quá đắt.
Tính lại số dư trong thẻ, Sở Mạt mỉm cười nói với nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: ”Gói lại cái này giúp tôi.”
Lão Nghiêm một bên nhìn giá cả, tặc lưỡi: ”Tớ chỉ biết chuyện phú đại nhị tặng quà cho bạn gái không tiếc tiền, cậu thì đến quà còn chưa nhận, lại tốn tiền mua quà cho phú đại nhị. Cậu không nghĩ đến, anh ta không thiếu mấy thứ này à?”
Sở Mạt ngẩn ra: ”Có ý gì? Không phải là cậu nói tớ tặng cái gì anh ấy cũng thích sao, bây giờ lại nói anh ấy không thiếu cái này?”
Lão Nghiêm liên tục kêu oan: ”Làm ơn đi, ý của tớ là cậu tặng cái gì anh ta cũng thích, thì chọn món rẻ một chút, đắt tiền như vậy, tháng sau cậu không muốn ăn cơm à?”
Sở Mạt không nghĩ đến chuyện tiền ăn cơm, thứ cô nghĩ đến đầu tiên là hình ảnh Kỷ Tuân mặt tây trang phẳng phiu, cẩn thận thắt cà vạt sau đó kẹp cái kẹp cà vạt cô đã tặng. A, hình ảnh đó làm cô trở nên hưng phấn, hăng hái không cần ăn cơm luôn.
Cô nghịch ngợm thè lưỡi, ”Nếu đói quá, thì tớ đành đi cọ cọ* đồ ăn vặt của Đường Đường một chút, hì hì!”
[*] Cọ cọ: Kiểu như ăn ké ấy.
Lão Nghiêm hết cách, thở dài: “Con gái, nhất là con gái đang yêu đương, thật đúng là không có lý trí.”
Nhưng dù cô nàng thở dài cỡ nào cũng không ngăn được Sở Mạt.
Thanh toán xong, Sở Mạt thỏa mãn ôm túi đồ đi ra khỏi cửa hàng.
Đúng lúc Đường Đường đang gọi điện cho lão Nghiêm, thở hổn hển hỏi nhóm bọn cô chừng nào về trường. Nghe giọng nói của cô ấy, hình như sau khi bọn cô rời khỏi thì không vui vẻ với Nghiêm sư huynh cho lắm.
”Lão Nghiêm! Mạt Mạt! Các cậu rất không nghĩa khí! Nhất là cậu, lão Nghiêm!”
Lão Nghiêm mở loa ngoài, nghe Đường Đường thở hổn hển nói như vậy, hai người nhìn nhau cười khoái trá.
”Tớ làm sao? Tớ rất vô tội nha!”
”Mạt Mạt, cậu còn cười!”
”Sao tớ không được cười chứ, tớ cũng rất vô tội nha!”
Sở Mạt và lão Nghiêm cười hơi lớn, xung quanh có mấy người nhìn bọn họ. Cô vội kêu lão Nghiêm che miệng lại, kiềm chế một chút. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, Sở Mạt liền ngây ra.
”Các cậu còn cười!” Đường Đường không nói nữa, đưa điện thoại cho người khác, ”Nghiêm sư huynh, nè, anh dạy dỗ các cậu ấy đi!”
”Khụ khụ, Sở Mạt…”
Giọng nói của Nghiêm Cảnh Khoan phát ra từ điện thoại của lão Nghiêm, làm Sở Mạt bừng tỉnh.
Cô che mặt nhìn Kỷ Tuân đứng trước mặt và Phương Chi Nhiễm bên cạnh, không nói nên lời.
Kỷ Tuân dịu dàng nhìn Sở Mạt, lúc nãy anh còn nghĩ đến cô, không ngờ bây giờ lại thật sự gặp nhau. Theo bản năng anh muốn ôm cô một cái, nhưng trong điện thoại của nữ sinh bên cạnh cô lại phát ra giọng nói của một người con trai đang kêu tên cô.
Giọng nói này, có hơi quen.
”Sở Mạt, ngày mai anh đến thư viện với em được không?”
Nghe tiếng, Kỷ Tuân không nhịn được nhíu mày.
Bây giờ toàn bộ sự chú ý của Sở Mạt đều đặt trên người Kỷ Tuân và Phương Chi Nhiễm, giọng nói của Nghiêm Cảnh Khoan và sự ồn ào xung quanh, cô không chú ý đến. Nhưng thấy Kỷ Tuân nhíu nhíu mày, cô cũng nhíu mày theo.
Đây là lần đầu tiên lão Nghiêm gặp Kỷ Tuân ngoài đời, vừa liếc mắt đã nhận ra anh ngay. Ảnh tuyên truyền của Kỷ thị còn không đẹp bằng Kỷ Tuân đời thật, cô nàng chưa từng thấy ai đẹp trai đến vậy. Nhất là vẻ dịu dàng ngọt ngào trong mắt anh, vừa thấy liền ngây người.
Thấy Kỷ Tuân nhìn điện thoại trên tay mình, lão Nghiêm đột nhiên lấy lại tinh thần, không đợi Nghiêm Cảnh Khoan nói xong đã cúp máy, giấu điện thoại ra sau lưng.
”À, cái đó…”
”Ơ, anh Tuân, đây không phải là khách của anh sao?”
Lão Nghiêm thấy Kỷ Tuân và Sở Mạt hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng không nói lời nào, định mở miệng nói gì đó cho bầu không khí dịu đi, kết quả cô vừa mở lời đã bị Phương Chi nhiễm cắt ngang.
Lão Nghiêm vừa thấy Phương Chi Nhiễm đã ghét, cô ta rõ ràng là cùng loại đức hạnh như Tống Vũ Tình, đều là loại người nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Phương Chi Nhiễm cũng không phụ sự kỳ vọng của lão Nghiêm, tiến lên một bước bắt đầu làm trò.
Cô ta kéo cánh tay Kỷ Tuân, cười dịu dàng, bày ra vẻ hiền lành nói với Sở Mạt: ”Không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây. Lần trước là tôi không tốt, không chịu hỏi rõ thân phận của cô, cô sẽ không trách tôi chứ? À đúng rồi, tôi là Phương Chi Nhiễm, là vị hôn thê của anh Tuân, còn tên của cô là?”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Phương Chi Nhiễm thật sự rất tốt, lão Nghiêm khó chịu trừng mắt, muốn xắn tay áo lên tranh luận với cô ta một phen, Kỷ Tuân lại mở miệng nói trước.
”Để tôi giới thiệu.”
Lúc Sở Mạt thấy Kỷ Tuân thì tâm trạng trở nên kỳ lạ, nhất là lúc thấy Phương Chi Nhiễm bên cạnh anh.
Cô cảm thấy mình có hơi tức giận, giận anh không có thời gian gặp cô, lại có thời gian đi dạo phố với Phương Chi Nhiễm; giận anh để mặc cho Phương Chi Nhiễm kéo cánh tay mình; cũng giận bản thân, giận cô lúc mấu chốt thế này lại không nói được gì.
Nhưng dù cô giận thế nào đi nữa, vừa nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh khi nhìn cô; nhìn thấy anh tránh đi bàn tay của Phương Chi Nhiễm, đi đến ôm eo cô, cụp mắt cười yếu ớt; thấy nụ cười của anh là sự dịu dàng cô luôn nhớ nhung, tất cả đều bị sự tủi thân thay thế.
Lúc Sở Mạt nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn cô.
Tất cả dịu dàng tủi thân và nhớ nhung trong mắt cô đều bị anh nhìn thấu, làm Kỷ Tuân càng thêm đau lòng.
Anh ôm chặt cánh tay cô, để Sở Mạt hoàn toàn dán vào ngực mình, sau đó nói với Phương Chi Nhiễm đang trố mắt kinh ngạc: ”Đây là vị hôn thê của tôi, Sở Mạt.”
Chuyện Kỷ Tuân có vị hôn thê đã làm mưa làm gió trên mạng thời gian trước, không chừng cả nước đều biết Kỷ thiếu có một vị hôn thê ‘bình thường’ thần bí, nhưng chưa ai thấy mặt. Phương Chi Nhiễm bắt được điểm này mới dám dõng dạc tự xưng mình là vị hôn thê của Kỷ Tuân, nhưng cô ta không thể ngờ được, vị hôn thê thật sự lại đang ở trước mắt mình!
Lão Nghiêm đứng một bên thấy câu nói của Kỷ Tuân thành công làm mặt Phương Chi Nhiễm từ trắng sang hồng, lại từ hồng thành xanh, vui đến muốn vỗ tay.
Phương Chi Nhiễm từng nghe Phương Hoài Thu nói, người Kỷ Tuân thích rất tầm thường, nhưng cô ta không ngờ Sở Mạt lại thật sự tầm thường đến vậy. Gặp cô hai lần, cô ta một chút cũng không thấy sự hấp dẫn nào. Người phụ nữ này trừ dáng người chiếm được ưu thế ra, hình như không còn cái gì có thể so sánh với cô ta cả. Kỷ Tuân bị mù à?
Lúc này, Kỷ Tuân ôm lấy Sở Mạt, ý cười trên khóe mắt, đuôi lông mày đẹp đẽ như vậy, so với anh vừa rồi căn bản là hai người khác nhau. Phương Chi Nhiễm không nhịn được cắn răng, lúc nãy Kỷ Tuân lái xe đến, anh nghiêm nghị nói không cho cô ta ngồi ghế phó lái.
Nếu như Sở Mạt là một thiên kim tiểu thư, hoặc là xinh đẹp như tiên thì còn được, đằng này Sở Mạt lại kém cô ta về mọi mặt. Phương Chi Nhiễm làm sao cam tâm được?
Nhưng dù trong lòng có khó chịu đến cỡ nào, Kỷ Tuân đang ở đây, cô ta một chữ cũng không nói ra.
Kỷ Tuân rõ ràng là đang đuổi khách: ”Cô về đi, có Sở Mạt đi dạo với tôi là được.”
Phương Chi Nhiễm bất mãn: ”Nhưng mà cô kêu em…”
”Cô cứ kể lại với Kỷ phu nhân mọi chuyện, tôi sẽ giải thích sau.” Kỷ Tuân lạnh nhạt mỉm cười làm Phương Chi Nhiễm siết chặt túi xách trong tay, ”Tôi sẽ kêu Tiểu Trịnh đưa cô về nhà.”
Dứt lời, anh ôm lấy Sở Mạt xoay người bước đi.
”Kỷ Tuân!” Phương Chi Nhiễm bị bộ dáng không chút thương tiếc của Kỷ Tuân làm tức đến dậm chân.
***
Lão Nghiêm đi bên cạnh Sở Mạt, ánh mắt không ngừng qua lại trên người Kỷ Tuân. Cô cảm thấy bầu không khí hiện tại, rất kỳ quái.
Tuy Sở Mạt rất bình tĩnh, lúc nói chuyện với Kỷ Tuân cũng không có gì lạ, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa cười lần nào; vị Kỷ thiếu này cũng thật là, anh cứ một mực nhìn Sở Mạt, một chút động tác cũng không có.
Chuyện này làm cô vội muốn chết.
Nhiệm vụ của lão Nghiêm hôm nay vốn là làm một cái bóng đèn biết thức thời, bây giờ cô cảm thấy cô phải hiểu chuyện tránh ra để bọn họ có không gian riêng.
”À, hai người cứ đi dạo phố đi, tớ về trường học trước nhé.”
Cô vừa định chạy đã bị Sở Mạt nắm tay lại, vẫn là cái vẻ kiên định đó, ”Chúng ta về chung.”
”Mạt.” Kỷ Tuân giữ chặt cổ tay Sở Mạt, nhíu mày, xem ra rất không đồng ý với quyết định của cô.
Ba người đứng ở trước cửa hàng, anh kéo tôi, tôi kéo anh, có hơi lạ lẫm.
”À…” Lão Nghiêm nhìn vẻ mặt của Kỷ Tuân, liều mạng nháy mắt với Sở Mạt, ”Cậu về làm gì, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, hai người đã lâu không gặp, nên ở bên cạnh nhiều một chút.”
Nói xong, lão Nghiêm cảm thấy ánh mắt Kỷ Tuân khi nhìn cô đã có thêm vài phần khen ngợi và cảm ơn.
Ý thức được trọng trách to lớn trên vai mình. Cô không ngừng cố gắng nói với Sở Mạt: ”Người ta còn đang chờ cậu dẫn đi mua đồ đó, tớ về trước đây.”
Nói xong, cô định nhân lúc Sở Mạt không chuẩn bị mà giãy khỏi tay cô để bỏ chạy, không ngờ Sở Mạt lại chủ động buông tay.
”Bọn tớ đưa cậu về.” Sở Mạt nói xong thì đẩy tay Kỷ Tuân ra, dẫn đầu đi đến chỗ thang máy.
Kỷ Tuân nhìn bàn tay bị đẩy ra của mình, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng yếu ớt của Sở Một, giật mình sửng sốt, trong mắt hiện lên ý cười.
Lão Nghiêm cho anh một ánh mắt lực bất tòng tâm, đuổi theo Sở Mạt, ”A, từ từ đã!”
***
Trong bãi đỗ xe, thái độ giận dỗi của Sở Mạt thể hiện vô cùng rõ khi cô ngồi với lão Nghiêm ở ghế sau.
Trên đường, thỉnh thoảng Kỷ Tuân sẽ nhìn lên kính chiếu hậu để xem Sở Mạt, nhưng cô vẫn luôn cúi đầu không nói gì, Kỷ Tuân cảm thấy hình như cô càng ngày càng giận.
Suy nghĩ này làm nụ cười trên mặt anh sắp không giấu được.
Ở ghế sau, hương nước hoa trên người Phương Chi Nhiễm rất ngọt, ngọt đến nồng, nồng đến bây giờ vẫn chưa tản đi.
Sở Mạt vừa ngửi thấy hương thơm này đã tưởng tượng ra lúc Phương Chi Nhiễm trên xe sẽ như thế nào với Kỷ Tuân, rồi Kỷ Tuân lại như thế nào với cô ta.
Cảm giác chua chát dâng trào trong lòng cô. Sở Mạt không rảnh quan tâm xem Kỷ Tuân có nhìn cô không, ngay cả lão Nghiêm đang nói gì cũng không nghe vào.
Từ Hang Lung đến trường học gần 2 tiếng.
Bầu không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.
Lão Nghiêm vô tội bị bắt ngồi trong xe, thật sự là khó chịu cực kỳ.
Xe vừa dừng trước cổng trường, cô liền bái bai hai người, cầm túi lên chạy như bay.
Đợi lão Nghiêm đi xong, trong xe chỉ còn lại Kỷ Tuân và Sở Mạt.
Kỷ Tuân vốn định kêu Sở Mạt ngồi bên cạnh, nhưng khi quay đầu lại thấy biểu cảm im lặng của cô thì mắt anh hơi trầm xuống, mở cửa xuống xe ngồi vào ghế sau.
Dọc đường Sở Mạt đều đang nghĩ ngợi lung tung, cô thậm chí còn không phát hiện xe đã dừng lại, lão Nghiêm đã đi rồi. Cho đến khi bị Kỷ Tuân ôm vào ngực, hương thơm tươi mát sạch sẽ của muối biển bao lấy cô, Sở Mạt bỗng tỉnh táo lại, phản ứng dữ dội đẩy anh ra.
”Không phải anh muốn đi mua đồ sao?” Sở Mạt vừa nói vừa nhích sang bên cạnh, đợi kéo dãn khoảng cách xong mới cụp mắt tiếp tục nói: ”Chúng ta đi thôi.”
Khoảng cách cô kéo ra vẫn nằm trong phạm vi cánh tay của Kỷ Tuân, anh duỗi tay kéo cô lại, hôm nay đã bị đẩy ra hai lần, lần thứ ba này dù thế nào anh cũng không buông tay đâu.
Kỷ Tuân nhắm mắt lại ngửi hương thơm phát ra từ cơ thể cô, giọng nói đầy mệt mỏi và nhớ nhung, ”Để anh ôm một cái.”
Sở Mạt còn muốn giãy dụa, nhưng khi nghe anh như đang thở dài nói bên tai cô ”Anh rất nhớ em” thì liền quên hết, tay chân như nhũn ra chỉ thể dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập thông qua lớp quần áo, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ chạy vào tai cô.
Cô cũng rất nhớ anh.
Nhiệt độ bên ngoài xe rất thấp, gió lạnh gào thét đập vào cửa xe; nhưng bên trong xe lại ấm áp như xuân, hai người đang ôm nhau không cần nói chuyện, cho dù có im lặng cỡ nào cũng cảm thấy hài lòng.
Thời gian này Kỷ Tuân rất mệt mỏi, cảm giác được cánh tay cô đang dịu dàng ôm lấy cổ mình khiến cho tất cả đều biến mất.
Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô.
”Không giận nữa được không?” Kỷ Tuân nhẹ giọng nói, ”Về sau không bao giờ… đi dạo với người khác, cũng không cho người khác ngồi xe của anh. Không giận, được không?”
Sở Mạt ngẩn người, thì ra cô nghĩ gì anh đều biết cả.
Sao Kỷ Tuân có thể không biết được, từ gặp ở trung tâm thương mại đến giờ cô đều dỗi anh, có chút chua xót không nói thành lời.
Anh vốn dĩ rất vui vẻ, vui vì cô ghen, nhưng hướng phát triển cảm xúc của Sở Mạt hình như đã không nằm trong tầm khống chế của anh nữa.
”Trong nhà phải mở tiệc vào Tết, hôm nay Kỷ phu nhân kêu anh đi mua quà tặng. Em cũng biết bà ta sẽ không để anh một mình mà, nên mới gọi người theo bên cạnh.” Kỷ Tuân cúi đầu hôn lên mặt Sở Mạt, sau đó dời xuống cằm, đem mặt vùi vào thân thể cô, ”Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào đâu, hôm nay rảnh rỗi nên định đi tìm em, nhưng Phương Chi Nhiễm kia cứ như là kẹo đường vậy, đuổi cỡ nào cũng không xong. Mạt, thật ra anh cũng rất tủi thân, em an ủi anh một chút được không?”
Sở Mạt thấy anh làm nũng, dường như còn bán manh* rồi giải thích làm vui vẻ, nhưng cô vẫn quay đầu đi, vờ như mình còn tức giận, ”Không thể. Hơn nữa gì mà đường, kẹo đường gì đó. Anh nói vậy với con gái người ta là không lễ phép.”
Kỷ Tuân mỉm cười nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, nâng cằm Sở Mạt để cô đối diện với mình, ”Không lễ phép thì không lễ phép, chỉ cần em vui vẻ, anh làm gì cũng được.”
Trên mặt anh thật sự rất chân thành dịu dàng.
Biểu cảm trong nháy mắt của Sở Mạt bị anh bắt được, cô nắm lấy vạt áo Kỷ Tuân, nhào vào lồng ngực anh, buồn bã nói: ”Anh rất xấu xa, có biết không?”
Kỷ Tuân ôm cô dậy, cúi đầu hôn trán và mắt cô, ”Thật xin lỗi, đều do anh không tốt, làm em khó chịu.”
Tâm trạng của con gái thay đổi rất nhanh, Sở Mạt từ tủi thân đến ghen, giận rồi bây giờ trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, chuyện thay đổi tâm trạng này không hề được dự tính trước.
”Anh rất nhớ em.” Kỷ Tuân hôn môi Sở Mạt, gián tiếp khắc họa hình dáng môi của cô, đôi môi ẩm ướt làm nhiệt độ cơ thể hai người đều tăng lên, nhưng anh không lập tức tiến thêm một bước, mà là thì thào hỏi cô: ”Em muốn anh không?”
”Ừm.” Giọng nói bay bổng của Sở Mạt chưa đủ làm Kỷ Tuân thỏa mãn, anh cắn cô, ”Anh phải nghe em nói rõ.”
Sở Mạt xấu hổ không dám mở miệng, nhưng anh lại kiên nhẫn chờ đợi, vuốt nhẹ môi cô, cuối cùng cũng dụ dỗ được Sở Mạt buông bỏ chống cự.
”Nhớ anh, rất muốn.”
Giây tiếp theo sau khi cô nói ra câu này, rốt cuộc Kỷ Tuân cũng không nhịn được, lưỡi tiến vào miệng cô, rất nhanh đã nắm quyền chủ đạo sự hô hấp của Sở Mạt.
Cái gọi là tình yêu, Kỷ Tuân vẫn luôn nghĩ nó là một câu chuyện cổ tích, nhưng từ lúc Sở Mạt xuất hiện, anh mới biết được thì ra chuyện cổ tích cũng có thể thành sự thật. Trước khi gặp Sở Mạt, Kỷ Tuân chưa từng nghĩ đến, bản thân anh sẽ có ngày nhớ nhung một người nhiều đến vậy, nhớ cái ôm của cô, nhớ nụ cười của cô,