Edit: Hinh
Beta: Chou
Ngay lúc Kỷ Minh sắp đụng đến Sở Mạt, Kỷ Tuân đột nhiên xuất hiện, anh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Kỷ Minh, lạnh lùng nhìn gương mặt thống khổ của anh ta, lãnh đạm nói: ”Tốt nhất là mày nên cách xa cô ấy một chút.”
”Kỷ Tuân.” Thấy anh quay lại, Sở Mạt thả lỏng đi nhiều, cô đi lên kéo góc áo anh, đối diện với ánh mắt ấy, khóe môi Sở Mạt hơi cong lên, nhỏ giọng nói: ”Em không sao.”
”Buông tao ra coi!” Kỷ Minh bên này vẫn còn kêu, giọng nói của anh ta hấp dẫn không ít người.
Thấy Kỷ Thịnh Bang và Phương Hoài Thu đi về hướng này, Kỷ Tuân mới quăng Kỷ Minh sang một bên.
Kỷ Minh không kịp chuẩn bị thì lảo đảo vài bước, anh ta vốn định chống vào bàn đồ uống để cân bằng, ai dè lại đụng trúng ly rượu của Phương Hoài Thu đặt đó lúc nãy, chật vật ngã xuống đất, rượu vang đổ lên bộ quần áo anh ta.
Kỷ Tuân lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó xoay người nắm tay Sở Mạt đi về phía sân khấu.
Khi người Kỷ gia nói chuyện cũng là phần quan trọng nhất của bữa tiệc. Lúc nãy Kỷ Thịnh Bang vừa đứng ở đó thông báo tiệc rượu bắt đầu, thế mà không lâu sau, Kỷ Tuân lại đứng ở đó.
Kỷ Thịnh Bang thấy Kỷ Tuân đưa Sở Mạt cùng tiến lên đó thì lập tức hiểu anh muốn làm gì, ông ta vừa định mở miệng can ngăn nhưng lại ho khan hai ba tiếng. Phương Hoài Thu đứng bên cạnh dìu ông ta, bà ta định khuyên ông ta đi nghỉ ngơi, nhưng Kỷ Thịnh Bang lại hung hăng đẩy ra.
Phương Hoài Thu lặng người, không lên tiếng nữa.
Trên sân khấu, Kỷ Tuân nắm tay Sở Mạt, ánh đèn chiếu lên người bọn họ, gương mặt và khí chất hơn người làm họ như sao Kim có vầng sáng xung quanh.
Thử micro xong, Kỷ Tuân mở miệng: ”Chào quý vị và các bạn, chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Tôi là Kỷ Tuân.”
Giọng nói của Kỷ Tuân vang vọng đến từng góc của đại sảnh, tất cả mọi người đều tụ tập trước sân khấu nhỏ.
”Thời gian trước chắc mọi người cũng đã thấy tin tức đính hôn của tôi với vị bên cạnh này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì không thể tổ chức cho cô ấy một lễ đính hôn.” Kỷ Tuân nói xong, hơi nhích người một chút để Sở Mạt có thể tiến lên đứng ngang anh.
Chuyện này trước đó Kỷ Tuân cũng chưa bàn bạc với Sở Mạt, lúc bị anh kéo lên sân khấu, não của cô vẫn còn đang mơ màng. Vừa rồi đứng phía sau Kỷ Tuân, cô cũng không căng thẳng quá, nhưng bây giờ lúc đứng chung một chỗ với anh, dưới sân khấu, ánh mắt của mọi người hoặc tò mò hoặc kinh diễm đều rơi vào mắt Sở Mạt, cô thậm chí còn có thể thấy được cái trán đã nhăn thành chữ Xuyên ( 川) của Kỷ Thịnh Bang, đôi mắt nghiêm khắc của ông ta làm Sở Mạt vô cùng bất an.
Kỷ Tuân nắm chặt tay cô, tiếp tục nói: ”Nhân dịp hôm nay là tiệc rượu của Kỷ gia, tôi biết có rất nhiều trưởng bối ở đây, nên muốn biến ngày hôm nay thành tiệc đính hôn của chúng tôi.”
Anh vừa dứt lời, dưới sân khấu lập tức ồ lên một tiếng, mọi người dời mắt sang nhìn Kỷ Thịnh Bang, thấy mặt ông ta trầm xuống, bộ dạng như mưa giông bão bùng sắp nổi lên thì người sáng suốt đều hiểu.
Lúc trước Kỷ Thịnh Bang nghe nói con dâu tương lai của ông ta là một sinh viên không có bối cảnh thì cảm thấy Kỷ Tuân không nên ở chung với cô ta, chuyện đính hôn chỉ là bất đắc dĩ mới đồng ý.
Hào môn như Kỷ gia, đừng nói là đính hôn hay kết hôn, cho dù chỉ yêu đương thôi cũng phải lựa chọn đối tượng có gia thế tốt một chút, nếu không dù có đẹp như tiên thì thế nào? Chơi đùa còn được, nhưng nếu muốn kết hôn, xem chừng cô ta còn chưa xứng ngồi vào bàn tiệc.
Lúc trước Kỷ Thịnh Bang nghĩ như vậy nên mới đồng ý chuyện đính hôn với Kỷ Tuân, định sau này sẽ tìm lý do để anh bỏ con nhỏ đấy, ai ngờ Kỷ Tuân lại đưa người đến bữa tiệc này.
Xem ra cặp cha con này không thân thiết như người ngoài tưởng tượng, nếu không sao Kỷ Tuân có thể đối nghịch với ba mình chỉ vì một người phụ nữ.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, một đứa con riêng ở bên ngoài hơn 20 năm, đột nhiên lại trở về Kỷ gia thì sao có thể có tình cảm