Trước kỳ nghỉ, nước ngoài thông báo cuộc phẫu thuật của Kỷ Thịnh Bang tiến hành rất thuận lợi, tiếp theo sẽ tiến vào thời gian dưỡng thương. Hai cha con bọn họ nói chuyện với nhau, Sở Mạt bên cạnh.
Sau khi trải qua mọi chuyện, dường như hình thức chung sống của hai bọn họ đã thay đổi một ít. Có điều Kỷ Tuân vẫn không chịu mở miệng gọi Kỷ Thịnh Bang một tiếng ”ba”, nhưng hai chữ ”Kỷ tổng” phát ra từ miệng anh cũng đã bớt xa cách, trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Kỷ Thịnh Bang nói, sau khi xuất viện ông sẽ không về nước, ông có sản nghiệp ở Áo nên sẽ định cư ở đó, về phần chuyện trong nước thì giao hết cho kỷ Tuân. Ông nói, ông tin Kỷ Tuân là một chủ tịch tốt, cũng sẽ là một người chồng tốt. Hôn lễ của anh và Sở Mạt, ông sẽ không về tham gia.
‘Kỷ thị ba sẽ giao cho con, nó là tâm huyết của ba, sau này cũng sẽ là của con.’
‘Kỷ Tuân, những tiếc nuối giữa ba và mẹ con, hy vọng sẽ toàn vẹn hơn đối với con và vợ mình.’
‘Ba nợ mẹ con, nên ba sẽ dùng quãng đời còn lại để bồi đắp.’
Ngay lúc Kỷ Thịnh Bang nằm trên giường bệnh không quá lưu loát nói xong câu đó, Sở Mạt thấy môi Kỷ Tuân nhẹ nhàng rung, yết hầu của anh di chuyển, dùng hết sức lực, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Sau khi nói chuyện với Kỷ Thịnh Bang, Kỷ Tuân lại gọi cho vị bác sĩ phụ trách chăm sóc ông ta, ông ấy xác nhận với tình trạng của Kỷ Thịnh Bang trước mắt có thể chịu được đường bay dài. Bác sĩ đó của nói điều kiện ở Áo sẽ có lợi cho sự hồi phục của Kỷ Thịnh Bang, ông ấy đã nghe ý kiến của ông ta để đề cử một trung tâm điều dưỡng. Căn cứ vào tình trạng hồi phục của Kỷ Thịnh Bang hiện tại, thực hiện một chuyến bay cũng không phải vấn đề lớn. Sau này chỉ cần chú ý điều dưỡng, kiểm tra định kỳ là được.
Nhận được sự thừa nhận của bác sĩ, Kỷ Tuân cũng yên tâm.
Thứ vẫn luôn cứng rắn trong lòng anh, cũng đã dần dần mềm xuống.
Tháng 7, Kỷ Tuân sắp xếp một kỳ nghỉ hai tháng, cùng Sở Mạt trở về thôn Ngân Hồ.
Thấy hai người tay trong tay xuất hiện ở cửa nhà, ông bà ngoại Sở Mạt sửng sốt trong chốc lát, sau đó hai ông bà liền nở nụ cười, bà ngoại cười rất chi là vui vẻ.
Tuy rằng trên Thượng Hải Kỷ Tuân và Sở Mạt đã ở chung, nhưng trở lại thôn Ngân Hồ, hai người vẫn rất tự giác ở nhà mình.
Liên tục nửa tháng, ban ngày Kỷ Tuân sẽ cùng Sở Mạt giúp bà ngoại cô làm việc nhà, thỉnh thoảng còn xuống bếp nấu cơm, mỗi lần anh xuống bếp, bà ngoại và Sở Mạt sẽ ăn nhiều thêm một chén. Sau khi ăn cơm chiều, Kỷ Tuân sẽ nắm tay Sở Mạt đi dạo trong thôn, nghe tiếng ve kêu, cảm nhận sự yên lặng nhàn nhã buổi tối của thôn, lòng cả hai sẽ bình tĩnh lại.
Đi dạo tiêu cơm xong, bọn họ sẽ tạm biệt ở sân nhà Sở Mạt, ôm ôm hôn hôn cũng đủ làm cả buổi tối thêm ngọt ngào.
Tắm xong, Sở Mạt nằm trên giường.
Trong căn phòng ngập tràn mùi sữa tắm sau khi Sở Mạt tắm xong, trừ tiếng máy móc vận hành của điều hòa thì trong phòng rất im lặng, thời gian yên tĩnh trôi qua.
Tại thời khắc chan chứa hương thơm này, cảm giác hạnh phúc cuồn cuộn không ngừng tỏa ra, cô không tự chủ được cong môi.
Sở Mạt cầm lên xem, là Kỷ Tuân.
Vừa rồi lúc đi dạo anh có nói đêm nay có một cuộc họp qua video, có thể trễ lắm mới xong nên nhắc Sở Mạt đi ngủ sớm. Anh mới nhắn cho cô một tin, dặn Sở Mạt đừng để điều hòa nhiệt độ thấp quá, buổi tối đừng đá chăn, cẩn thận bị cảm.
Thấy anh nói mình đá chăn, Sở Mạt bĩu môi với điện thoại, nhưng rất nhanh lại cong môi lên, cười ngọt ngào.
Cô ngắn gọn trả lời anh, sau đó đặt điện thoại lên ngực, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng, cô cảm thấy bây giờ mình hẳn là người hạnh phúc nhất thế giới.
Nhớ lại quá trình ở bên cạnh Kỷ Tuân, Sở Mạt cứ cảm thấy như một giấc mộng.
Một thời gian trước khi thi vào Đại học, vì quá áp lực và mờ mịt, Sở Mạt đã ích kỷ phóng đại tâm trạng buồn bực của mình, làm ba mẹ tưởng cô bị trầm cảm, rồi bị bọn họ đưa đến một thôn nhỏ như chốn Đào Nguyên để cô nghỉ ngơi điều dưỡng lại.
Lúc đó Sở Mạt không bao giờ nghĩ đến, cô lại gặp Kỷ Tuân ở đây.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ sự kinh diễm khi mới gặp Kỷ Tuân, khuôn mặt đẹp đến nỗi như không phải người thật, khí chất dịu dàng từ khi sinh ra lại ẩn hiện sự cao quý tao nhã. Nếu phải tìm nguyên nhân để cô có tình cảm với anh, có lẽ là từ lần đầu nhìn thấy anh, anh đã lập tức tiến vào tim cô.
Lúc đó Sở Mạt không chỉ một lần cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô thật sự cảm thấy Kỷ Tuân không phải người thuộc về làng mạc đơn sơ này, nhưng anh lại cố tình ở đây. Lúc anh đưa cô đến chợ mua đồ ăn, sườn mặt nhìn chăm chú nhìn những đồng tiền xu, tư thế chọn rau dưa thịt bò rất quen thuộc lại tao nha. Cảm giác cao quý và đời thường không hiểu sao lại rất hòa hợp trên người anh.
Sở Mạt lúc đó như sắp tan vỡ, cô đã cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Kỷ Tuân, nhưng chút hư vinh nho nhỏ của thiếu nữ lại khiến cô do dự, nếu như anh thật sự thích ở trong những loại ”thôn cây cỏ” như vậy, lẽ nào cô phải ở với anh như vậy?
Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện này, khiến Sở Mạt tình nguyện cùng Kỷ Tuân sinh sống như một người bình thường ở thôn Ngân Hồ, như vậy thì anh sẽ không có nhiều gánh nặng và âm u như vậy.
Nghĩ đến nhưng chuyện