Chú ý: Hinh phát hiện có lỗi nhỏ trong khi edit, cái ‘trấn trên’ nhắc đến trong mấy chương trước là chỉ thị trấn của thôn Ngân Hồ chứ không phải là một cái trấn khác (của thôn khác), nên từ giờ Hinh sẽ thay đổi lại cho hợp. Xin lỗi mọi người vì sự nhầm lẫn này :(.
—
Từ thôn Ngân Hồ đi lên thị trấn mất nửa tiếng đi xe buýt, cả đường Sở Mạt đều lén lút quan sát Kỷ Tuân.
Lúc nãy do cô nói chuyện quá hăng say với bà ngoại, nên cũng không phát hiện Kỷ Tuân đã đứng ở cổng sân từ khi nào, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu. Tuy chưa từng nói câu nào không nên nói, nhưng Sở Mạt cứ có cảm giác ngượng ngùng vì bàn chuyện sau lưng người ta rồi bị người ta nghe thấy.
May là sau đó Kỷ Tuân cũng không hỏi cô chuyện gì, trên gương mặt của anh vẫn là sự dịu dàng hoàn mỹ, dường như anh chưa từng bị ảnh hưởng gì. Nhưng dọc đường đi anh vẫn không nói câu nào, thỉnh thoảng Sở Mạt sẽ liếc nhìn anh một cái, lúc đó anh đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Mạt biết biểu cảm đau thương lúc nãy của anh không phải là do cô tưởng tượng ra, nhưng cô lại hy vọng đó là tưởng tượng của cô.
Cô có chút áy náy.
Bất kể là đối với Kỷ Tuân hay bà Lâm mà nói, phải cố gắng quên đi người thân đã rất khó khăn, nhưng cô và bà ngoại lại vạch ra vết sẹo của họ, bắt anh phải lần nữa nhớ đến chuyện đó rồi buồn bã. Tuy rằng không phải là hai người cố ý, nhưng Sở Mạt vẫn cảm thấy mình đã làm sai.
Trong lúc Sở Mạt miên mang suy nghĩ thì xe buýt đã đến trạm xe của trấn trên, cuối cùng vẫn là Kỷ Tuân nhắc cô phải xuống xe.
Kỷ Tuân là một thân sĩ, bất kể là lên xe hay xuống xe, anh đều để Sở Mạt đi trước, sau đó ở phía sau duỗi tay ra đỡ cánh tay của cô, tránh sự va chạm không cần thiết cho cô.
Ở trên đường cũng như vậy.
Hôm nay là cuối tuần, người ở thị trấn đông hẳn lên, vừa náo nhiệt lại có chút hỗn loạn.
Kỷ Tuân cầm giúp túi của Sở Mạt, anh vẫn đi phía bên ngoài của cô, vô cùng tri kỷ mà che chở cô khỏi sự tấp nập của mọi người và xe cộ. Cảm giác được che chở này khiến cho trái tim của Sở Mạt bị sự hạnh phúc mãnh liệt và cảm giác sung sướng lấp đầy.
Thị trấn Ngân Hồ không lớn, nhưng được thiết kế rất đẹp, trên đường rất sạch sẽ, chợ lại náo nhiệt, rất nhanh Sở Mạt đã dung nhập vào bầu không khí sôi nổi này.
Cô giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên được người lớn dắt ra ngoài đi chơi, cả một đường đều đi theo sau Kỷ Tuân, cả người tràn đầy sự kích động, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ.
Nhiệm vụ hàng đầu của Kỷ Tuân là đi mua nguyên liệu nấu ăn. Trước tiên anh đến chợ rau, nếu muốn lấy lòng bà Lâm thì phải chọn rau sạch thịt tươi, anh còn mua một con cá, để tối hôm nay có thể hầm canh cá, sau đó mới hỏi Sở Mạt có muốn ăn gì không.
Sở Mạt suy nghĩ nửa ngày không ra món nào đặc biệt muốn ăn, nhưng lúc cô thấy Kỷ Tuân mở ví lấy ra một tờ giấy đựng đầy tiền xu thì cảm thấy thật mới mẻ.
Bây giờ đến cả điện thoại cũng có thể dùng để trả tiền, đã rất lâu rồi Sở Mạt không dùng tiền mặt, bất kể đi đến đâu cô đều quẹt thẻ. Tháng trước Tương Vi đưa cho cô hai trăm tệ tiền giấy, đến bây giờ cô vẫn chưa dùng. Loại tiền xu như thế này cô càng ít gặp hơn.
Kỷ Tuân mua hai bó măng tươi, tổng cộng là hai tệ sáu đồng. Anh thuần thục mở đống tiền xu ra, lấy sáu đồng tiền, rồi lại cầm hai tệ tiền giấy đưa cho bác bán măng, lúc bác ấy đang tìm một cái túi to để đựng măng, anh quay đầu nói với Sở Mạt: ”Bà ngoại nấu măng rất ngon, tối nay em có thể đến nhà tôi ăn cơm.”
Sở Mạt còn đang đắm chìm trong động tác trả tiền thuần thục của anh, khi nghe tiếng của anh thì ngây ra ”dạ” hai tiếng.
Đi dạo được nửa chợ, trong tay Kỷ Tuân đã xách đủ thứ túi. Anh kiểm tra mấy thứ trên tay một chút, phát hiện mấy thứ nên mua hình như đã mua gần xong hết rồi, liền quay đầu đưa Sở Mạt vào siêu thị.
Siêu thị ở một cái thị trấn nhỏ so với trong thành phố cùng lắm chỉ lớn hơn