Edit: Hinh
Lúc đầu Kỷ Tuân nói anh đến Thượng Hải lâu nhất là một tuần sẽ về, nhưng một tuần đã trôi qua trong nháy mắt, thời tiết đã dần ấm áp hơn, nắng càng ngày càng chói chang… Kỷ Tuân vẫn chưa về.
Mỗi ngày Sở Mạt đều đưa bà Lâm qua nhà cô, cùng với ông bà ngoại, bốn người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng Kỷ Tuân sẽ gọi điện cho Sở Mạt, sau khi cô bắt máy sẽ đưa cho bà Lâm. Cách một màn hình, bà Lâm cũng không còn đau lòng như ngày Kỷ Tuân đi nữa, lúc anh hỏi han bà, bà cũng chỉ trả lời cho có lệ. Nhưng vừa cúp điện thoại, bà ấy lại cầm điện thoại Sở Mạt ngẩn người trên ghế.
Sở Mạt nhìn ra được, bà Lâm vẫn lo lắng, lo Kỷ Tuân sẽ không về nữa.
Mỗi tối, đúng tám giờ Sở Mạt sẽ nói chuyện với Kỷ Tuân trên Wechat một tiếng. Phần lớn đều là thông báo về tình hình của bà Lâm, sau đó Kỷ Tuân sẽ nói với cô ”Vất vả rồi”, ”Cảm ơn em” và ”Ngủ ngon.”
Sở Mạt không biết cách sống chung của những người khác như thế nào, nhưng bây giờ cô rất thõa mãn với cách chung sống này. Thông qua tin nhắn văn bản và giọng nói anh gửi đến, cô dường như có thể tưởng tượng ra anh đang đứng trước mặt mình, dùng đôi mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Kỷ Tuân là người dịu dàng nhất cô từng gặp, Sở Mạt chân thành hy vọng anh có thể có một tương lai vui vẻ sáng lạng, nếu vậy thì đời sống vật chất của cô sau này sẽ rất tốt.
***
Cuối tháng Tư, cuối cùng Kỷ Tuân cũng về. Anh vẫn như lúc đi, trên lưng đeo hai cái ba lô đơn giản, đứng yên một chỗ, cười dịu dàng.
Anh đứng ở ngoài cổng sân nhà Sở Mạt, vẫy tay với cô đang ngẩn người bên cửa sổ.
Sở Mạt còn tưởng là cô đang nằm mơ, mãi đến khi giọng nói của Kỷ Tuân vang lên bên tai cô, đưa cho cô một lá bùa cầu an ở Thượng Hải, nói: ”Tôi không biết nên tặng em cái gì, lá bùa này có thể phù hộ cho em thi vào Đại học Thượng Hải. Chờ em đến Thượng Hải rồi, muốn gì đều có thể chọn, lúc đó tôi sẽ tặng cho em.”
Anh vừa dứt lời, hốc mắt Sở Mạt liền đỏ lên. Cô không biết cảm giác bây giờ của mình là gì nữa, chỉ cảm thấy uất ức và nhớ nhung, cô không tách ra được, càng thêm mơ hồ.
”Đồ ngốc.” Kỷ Tuân cười khẽ, anh nâng tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn, Sở Mạt cảm thấy cô sắp tan chảy trong ánh mắt của anh rồi, ”Khóc cái gì chứ?”
Sở Mạt nắm chặt lá bùa bình an màu vàng trong tay, nghẹn ngào nói: ”Anh… sẽ không đi nữa chứ?”
”Ừm.” Kỷ Tuân gật gật đầu, vẻ mặt rất thoải mái, ”Sẽ không đi nữa. Chờ năm nay em thi Đại học xong, tôi sẽ đưa em đến hồ Ngân Hồ bắt sâu bọ, ngắm đom đóm.”
”Anh nhớ giữ lời.”
Nước mắt Sở Mạt vẫn còn rơi, lòng Kỷ Tuân đột nhiên ngứa ngáy, anh không tự chủ được vươn tay, vốn định ôm, nhưng cuối cùng cũng chỉ vỗ vai cô, ”Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đã về rồi mà.”
”Nhưng mà tôi phải đi rồi!’ Sở Mạt nức nở nói.
Mấy hôm trước Tương Vi gọi điện thoại cho cô, Sở Mạt ở bên nhà ngoại đã gần một tháng rồi, hơn nữa còn chưa tới bốn mươi ngày nữa sẽ đến kỳ thi Đại học của cô. Tuy trong điện thoại Tương Vi chỉ hỏi cô có vui không, nhưng Sở Mạt rất thông minh, cô hiểu Tương Vi muốn nói gì.
Cô nói với Tương Vi: ”Mẹ, con muốn thi vào Đại học Thượng Hải.”
Tương Vi nói chỉ cần cô muốn thì sao cũng được, cho dù phải xa nhà, nhưng con gái cuối cùng cũng phải đi thôi, sớm một chút cũng không sao.
”Mốt tôi sẽ đi về, có thể chúng ta sẽ rất lâu không thể gặp nhau.” Sở Mạt vừa nói vừa lau nước mắt, cô y như một người vợ sắp phải đi xa, vô cùng uất ức, ”Thật ra, thật ra tôi vốn định chờ anh trở về sẽ nhờ anh dẫn đi hồ Ngân Hồ xem mặt trời mọc, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.”
Sở Mạt khóc đến đau lòng, bả vai gầy yếu hơi run run lên. Kỷ Tuân càng nhìn càng đau lòng, đám mây mù trong lòng anh vơi đi, cuối cùng cũng giơ tay ôm cô vào lòng.
”Ai nói không còn cơ hội? Chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Anh ôm Sở Mạt như ôm một con búp bê sứ dễ vỡ, dịu dàng như nước, cẩn thận che chở cho cô, ”Đừng khóc, tôi đồng ý với em, sẽ ở đây chờ em, khi em thi xong chúng ta sẽ cùng nhau đi xem mặt trời mọc.”
”Thật không?” Sở Mạt còn đang khóc ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, rưng rưng nước mắt nhìn chàng trai trước mặt.
Trong phút chốc, Kỷ Tuân đột nhiên không thể miêu tả được cảm giác này, anh chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cơ thể không tự chủ được muốn gần Sở Mạt hơn. May là còn một chút lý trí kéo anh lại, nên chỉ hôn lên khóe mắt của cô.
Anh dùng ngón tay ấm áp lau nước mắt trên mặt Sở Mạt đi, giọng nói trầm thấp đầy yêu thương vang lên, ”Đây là lời hứa của tôi.”
***
Ngày Sở Mạt về nhà, Kỷ Tuân đưa cô đến bến xe.
Trước khi lên xe, anh nói với cô: ”Cố gắng thi tốt, tôi ở đây chờ em.”
Sở Mạt không rõ ”lời hứa” của anh có thể tính là bọn họ đã bắt đầu hay không, nên cũng không biết lúc sắp chia xa này cô có thể ôm anh dù chỉ một chút không. Cô chỉ có thể yên lặng gật đầu, nói cho anh biết cô sẽ cố gắng.
Về đến nhà, Sở Kiến Hùng và Tương Vi đều nói cô gầy đi rồi, nhưng tinh thần có vẻ khá hơn nhiều, nhìn mắt cô cũng đủ hiểu.
Sở Mạt lại nghĩ, mắt cô như vậy là vì Kỷ Tuân.
***
Một tháng trước khi thi, Sở Mạt càng ngày càng bận, cô mệt chết đi được, không chỉ áp lực lớn, mà bài tập và bài thi thử mỗi ngày đều làm không hết. Lần kiểm tra nọ, thành tích của Sở Mạt cuối cùng cũng tăng lại, còn tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.
Tất cả đều nhờ Kỷ Tuân cả.
Mỗi buổi tối sau khi Sở Mạt tự học xong, Kỷ Tuân đều gọi điện thoại cho cô, cùng cô nói chuyện đến khi an toàn về nhà. Trong điện thoại, anh kiên nhẫn giảng giải cho cô; khuyên cô không cần phải lo lắng quá, cứ cố gắng ắt sẽ thành công; có lúc cảm nhận được áp lực của Sở Mạt, anh sẽ chọc cô cười để giải tỏa căng thẳng, hoặc sẽ tả cho cô nghe bầu trời đêm ở thôn Ngân Hồ đẹp cỡ nào.
Mỗi khi nghe thấy giọng nói của Kỷ Tuân, cảm nhận được sự dịu dàng và thân thiết của anh, Sở Mạt cảm thấy cô như được ngâm trong trong hủ mật. Những áp lực, mệt mỏi đều tan biến trước sự ngọt ngào này.
Cô tin rằng, cô có thể thi vào trong ngôi trường mình mơ ước, cũng có thể… ở bên cạnh người trong lòng của mình.
***
Chớp mắt đã gần đến ngày thi Đại học.
Một ngày trước kỳ thi, để có trạng thái tốt nhất nên Sở Mạt ngủ rất sớm.
Sáng hôm sau thức dậy, việc đầu tiên cô làm chính là xem điện thoại.
Vì tối qua ngủ quá sớm nên cô sợ có tin nhắn Kỷ Tuân gửi mà chưa kịp xem.
Sở Mạt có hơi mong chờ, chờ nhận được sự cổ vũ của Kỷ Tuân trước khi đi thi, bởi vì anh là người cô tin tưởng.
Nhưng màn hình đối thoại Wechat lại không có tin nhắn mới. Sở Mạt nhấn vào khung đối thoại của cô với Kỷ Tuân, tin nhắn cuối cùng cô nhận được là vào mười một giờ tối hôm trước, một tin nhắn thoại.
Giọng nói của anh dịu dàng điềm tĩnh, không có tạp âm, anh nói: ”Ngủ ngon, Mạt Mạt.”
Sở Mạt ấn phát đi phát lại tin nhắn thoại này hai ba lần, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Mãi đến lúc Tương Vi thúc giục cô xuống giường, Sở Mạt mới lưu luyến không rời bỏ điện thoại xuống.
Chờ cô thi xong là có thể gặp Kỷ Tuân rồi.
Sở Mạt nghĩ vậy.
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh. Trong toàn bộ cuộc thi Sở Kiến Hùng và Tương Vi đều tiễn cô, hai ngày này bữa tối bọn họ cũng không dám nấu ăn quá phong phú, sợ Sở Mạt ăn no quá sẽ phát huy không tốt.
Hai vợ chồng họ nơm nớp lo sợ hai ngày liền, đến khi tiếng trống thông báo hết môn thi cuối cùng vang lên, bọn họ đứng ở cổng trường thấy Sở Mạt tươi cười tự tin đi về phía họ, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng bỏ xuống.
Cuộc sống cấp ba của Sở Mạt đã kết thúc.
Học