Mộc Mộc muốn ngăn
cuộc cãi vã, đánh lộn của bố mẹ, muốn hỏi lại họ xem những điều họ vừa
nó có phải là sự thật không. Cô ngồi phắt dậy, bỗng nhiên phát hiện ra
mình đang nằm trên một chiếc ghế mà trắng, bên cạnh là một bác sĩ khoác
áo blouse trắng.
“Cô mơ thấy điều gì?” Bác sĩ Trương ôn tồn cất
tiếng hỏi, đồng thời đưa cho cô một quyển sổ nhật kí, phần trên cùng của trang đầu tiên ghi rõ tên của cô và ngày tháng trị liệu.
Mộc Mộc ngồ ngây người hồi lâu trong tâm trạng hỗn loạn mới nhận thức được cảnh tượng ban nãy chẳng qua chỉ là một giấc mơ, bố mẹ cô đã qua đời từ lâu, để lại một mình cô gánh vác nghiệp chướng.
“Hãy viết lại những gì mà cô mơ thấy.” Bác sĩ Trương nghĩ cô vẫn chưa nghe thấy lời ông, bèn giải thích thêm một chút.
Mộc Mộc run rẩy đặt đầu bút lên giấy, những nét chữ dường như cũng đang run run: “Mẹ bắt gặp bố cởi quần áo của tôi, bà tức đến nỗi lao vào cấu xé
ông ấy, còn nói tôi không phải là con đẻ của bố, bố tôi đã đánh lại mẹ.”
“Sau đó thì sao?”
“Đúng lúc đó thì tôi tỉnh dậy.”
Bác sĩ Trương nhìn ánh mắt né tránh của Mộc Mộc, trầm ngâm một lát, lại
hỏi: “Cảm giác của cô lúc đó như thế nào? Hổ thẹn và căm phẫn? Hay là sợ hãi? Cô cứ yên tâm nói ra, tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật giúp cô.”
Mộc Mộc lảng tránh ánh mắt sắc như dao của bác sĩ Trương. “Tôi hận ông ấy!”
Bác sĩ Trương dường như không hài lòng với câu trả lời của cô, lại hỏi: “Cô thật sự hận ông ấy như vậy ư? Rất mong muốn ông ấy chết đi? Lẽ nào đối
với công ơn dưỡng dục của ông ấy, cô không có chút cảm kích nào sao? Cho dù ông ấy đã làm sai điều gì, ông ấy cũng đã nuôi cô từ nhỏ tới lớn, vì muốn cô có thể thi đỗ vào Học viện Âm nhạc, ông ấy đã đi khắp nơi tìm
người…”
Mộc Mộc bịt chặt hai tai, không ngừng lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch.
Bác sĩ Trương ghé lại gần cô, mặt ông cách mặt cô chỉ vài centinmet, ánh
mắt sắc sảo cứ nhìn chăm chăm vào đôi mắt đầy hoảng loạn của cô. “Tại
sao cô lại giết ông ấy?”
Mộc Mộc sợ hãi trước biểu hiện kinh ngạc của ông, viết bừa trên giấy: “Tôi không biết, hồi đó đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không biết bản thân mình đã làm điều gì.”
“Sức kháng cự của cô với khoảng ký ức đó rất mạnh, điều đó chứng tỏ tiềm
thức của cô đang kìm nén một thứ tình cảm và nỗi niềm nào đó, ngay cả
trong trạng thái bị thôi miên, cô cũng né tránh… Tại sao? Cô đang sợ hãi điều gì? Cô đang trốn tránh điều gì? Giữa cô và ông ấy phải chăng đã có chuyện gì không thể nói cho người khác biết?”
“Không có, không
có!” Cô hét lên một cách vô thanh, điên cuồng lao ra khỏi ghế nằm, hoảng hốt như một con thỏ bị kinh động, đẩm bổ khắp nơi nhưng không tìm thấy
hướng cửa ra. May mà Kiều Nghi Kiệt kịp thời lao vào, ôm chặt lấy cô,
nếu không, những thiết bị đắt tiền của bác sĩ Trương đã bị phá hỏng
trong chốc lát. “Mộc Mộc, bình tĩnh lại đi, em sao thế?”
“Đừng
sợ, có anh ở đây, sẽ không ai làm hại được em đâu.” Kiều Nghi Kiệt ôm
chặt lấy Mộc Mộc, quần áo cô ướt đẫm mồ hôi, trong ánh mắt ánh lên sự sợ hãi.
Anh muốn bảo vệ cô, cứu vớt cô, để vận mệnh không đùa giỡn cô gái đáng thương này nữa, nhưng anh lại luôn đẩy cô xuống vực sâu.
Thấy tâm trạng của cô bị kích động như vậy, bác sĩ Trương không nói thêm gì
nữa. “Việc chữa trị hôm nay tạm dừng ở đây, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi
đi. Đợi đến khi trạng thái tinh thần cô ấy tốt hơn, chúng ta lại tiếp
tục.”
Cô lắc đầy quầy quậy, lấy hết sức đẩu Kiều Nghi Kiệt ra, lao ra khỏi phòng khám.
Cô không chữa trị nữa, cho dù cả đời này phải làm một người câm, cô cũng không muốn đối diện với sự sỉ nhục của bác sĩ tâm lý.
“Mộc Mộc!” Kiều Nghi Kiệt muốn đuổi theo, bác sĩ Trương liền ngăn anh lại.
“Hãy cho cô ấy chút thời gian để bình tĩnh, luật sư Kiều, tôi muốn nói
chuyện với anh.”
Kiều Nghi Kiệt vừa ngóng nhìn ra ngoài cửa vừa hỏi lại với vẻ thờ ơ: “Nói chuyện gì?”
“Tiềm thức của cô ấy rất mạnh, đang cố gắng hết sức để kiềm chế một nỗi niềm
nào đó, ngay cả trong trạng thái bị thôi miên, tiềm thức của cô ấy cũng
đang kháng cự một vài thứ.”
“Ý ông là gì?”
“Cô ấy chon
giấu bản thân quá kĩ, không cho phép bất kì người nào tiếp cận thế giới
nội tâm của cô ấy…” bác sĩ Trương dừng lại một chút, rồi nói: “Nếu anh
thật sự muốn giúp đỡ cô ấy, nhất định phải làm cho cô ấy tin tưởng tôi.”
“Tôi hiểu rồi…” Vì phải dừng lại nói chuyện một lúc, khi Kiều
Nghi Kiệt chạy ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng nhỏ bé cô ấyủa Mộc
Mộc trong dòng người qua lại nữa.
Mộc Mộc lê đôi chân tê bì đi xuyên qua dòng người ồn ã một cách vô định. Bên tai cô văng vẳng những câu chất vấn.
“Cô hận ông ấy như vậy sao?”
“Ngoài lòng thù hận ra, không có một chút cảm kích nào ư?”
“Tại sao cô lại muốn giết ông ấy? Khi cô cầm dao lên, có từng nhĩ tới công ơn dưỡng dục của ông ấy…”
Trong những âm thanh hỗn tạp đó có tiếng của Kiều Nghi Kiệt, cảnh sát, quan
tòa… cô gắng hết sức để bịt tai lại, đến nỗi không còn nghe thấy tiếng
huyên náo trên đường phố, nhưng những âm thanh đó lại càng rõ ràng hơn.
Cô rảo bước thật nhanh, muốn trốn thoát khỏi sự giày vò bám đuổi của
chúng, lao xuống lòng đường đầy xe cộ qua lại từ lúc nào mà không hề hay biết.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Mộc Mộc bỗng nhiên bừng
tỉnh, quay mặt lại, vừa hay nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trắng
đang lao vút về phía cô và vội vã phanh gấp. Qua lớp kính chắn gió trong suốt, cô nhìn thấy khuôn mặt mà cô mong được nhìn thấy nhất, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều cân đối, rõ ràng như tượng điêu khắc, chỉ có điều vẻ mặt cứng đờ vì căng thẳng…
Mặc dù ở giây cuối
cùng, chiếc xe đã kịp dừng lại, nhưng Mộc Mộc vẫn vị mũi xe đâm phải
theo quán tính khiến cô ngã nhào xuống đất. Cắn răng chịu đựng cảm giác
đau đớn, cô ngẩng đầu, nhìn Trác Siêu Nhiên đang rảo nhanh từng bước đến bên cạnh cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
Khi
cô cần tới sự an ủi, vỗ về nhất, người đàn ông mà cô muốn được thấy nhất đã xuất hiện. đáng tiếc, anh chỉ khuỵu gối xuống trước mặt cô, nói với
cô bằng một giọng lịch sự mà xa cách: “Xin lỗi… Cô có sao không? Có bị
thương ở đâu không?”
Người đi đường thấy xảy ra tai nạn giao
thông, lại còn là một chiếc xe mang biển trắng đâm phải một cô gái trẻ
nên khó tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ, cứ xúm quanh nghiêng ngó. Người
đứng đằng sau còn kiễng chân cố nhìn về đằng trước, như thể đang sợ bỏ
qua một trò hay nào đó.
Trác Siêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ , nói: “Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Mộc Mộc lắc đầu, gượng đứng dậy, bàn tay trái ôm lấy vết thương bên khuỷu
tay phải, quay người. vì bên chân phải cũng hơi đau nên cô bước đi một
cách khập khiễng.
“Hay là đến bệnh viện kiểm tra đi…” Trong đám
đông xung quanh không thiếu những người thích xía vào chuyện của người
khác, cũng không thiếu những người đồng tình theo: “Phải đấy! Phải đấy!
Cô
đừng ra vẻ ta đây nữa, đi khám bác sĩ đi.”
Mộc Mộc bịt tai không muốn nghe, bước về phía khe hở trong đám đông.
“Tô Mộc Mộc…”
Là Trác Siêu Nhiên đang gọi cô, hóa ra trí nhớ của anh cũng không quá tệ,
ít nhất thì lần này anh cũng đã nhớ được tên cô. Cô quay đầu lại, lắc
đầu mỉm cười với anh.
Trác Siêu Nhiên đuổi theo, nắm thật chặt
lấy cổ tay cô, sức mạnh kiên định ở bàn tay anh không cho phép cô cự
tuyệt. “Để tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.”
Bốn năm trước, anh cũng nắm lấy cô tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại, để anh ôm cô thêm một lát nữa, để cô làm bạn gái của anh…
Cô ngẩng mặt lên, đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt. Hôm nay anh không
mặc quân phục, bộ quần áo dạo phố trên người càng làm anh thêm vài phần
tự nhiên và thoải mái. Mặc dù có phần không giống với khí chất trong kí
ức của cô, nhưng vẫn phảng phất hình bóng trước đây.
Anh đã từng nói, cô không nên là một cô gái cam chịu số phận.
Anh đã từng nói, đừng từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cô…
Bốn năm sống không bằng chết, sự qua đời của mẹ, sự oán trách của mọi
người, tất cả những điều đó cô đều vượt qua được. Vì cô còn có anh, anh
sẽ không coi thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích… Cô tin,
luôn luôn tin rằng anh là người duy nhất tin tưởng cô.
Giống như bị mê hoặc, cô gật đầu.
Trác Siêu Nhiên đưa cô tới bệnh viện Lục quân, thận trọng dìu cô qua cổng,
đi về phía phòng khám. Trên quãng đường ngắn ngủi có vài chục mét, anh
đã gặp không ít người quen, bác sĩ có, bệnh nhân cũng có, ngoài việc
chào hỏi thông thường, họ đều bất giác liếc ánh mắt dò xét về phía Mộc
Mộc và cánh tay Trác Siêu Nhiên đang đỡ cô.
Trác Siêu Nhiên cũng không giải thích nhiều, thản nhiên dìu cô đi thẳng vào cửa phòng khám.
Trong phòng khám có hai bác sĩ, một người đã lớn tuổi, mái tóc bạc trắng. Một người khác còn rất trẻ, đang đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt, chỉ
để lộ đôi mắt nhỏ và dài, vừa nhìn thấy Trác Siêu Nhiên bước vào, ánh
mắt anh ta liền sáng bừng lên. “Ồ! Có bạn gái rồi à? Chắc không phải chỉ dẫn tới cho tớ xem mặt đấy chứ?”
Mộc Mộc hiểu được rất nhiều
tầng ý nghĩa trong câu nói dó: Đầu tiên, vị bác sĩ trong phòng khám này
có mối quan hệ không tồi với Trác Siêu Nhiên, thứ hai, hiện giờ Trác
Siêu Nhiên vẫn chưa có bạn gái, điều này khiến Mộc Mộc trong chốc lát
cảm thấy ánh mặt trời chói sáng rực rỡ hơn mọi ngày, những bong hoa nhài bên bậu cửa sổ cũng trở nên xinh đẹp thơm ngát hơn.
“Tớ đâu có
rỗi rãi đến mức dành thời gian dẫn bạn gái tới cho cậu làm quen.” Trác
Siêu Nhiên vui vẻ trả lời. “Tớ vừa bất cẩn đâm xe vào cô ấy. Cậu giúp tớ kiểm tra vết thương cho cô ấy, xem có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
“Không vấn đề gì.” Vị bác sĩ trẻ đứng dậy, chỉ vào chiếc giường bệnh bên cạnh, bảo Mộc Mộc nằm lên đó.
Trong lúc anh ta kiểm tra vết thương cho Mộc Mộc một cách kỹ lưỡng, Trác Siêu Nhiên ra ngoài gọi điện thoại, phòng khám yên tĩnh khiến bất cứ âm
thanh nào cũng nghe rõ mồn một, cô nằm trên giường, vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của anh: “Xảy ra chút việc bất ngờ, có thể phải đến
muộn một chút, không cần đợi anh… Không có chuyện gì cả, sẽ giải quyết
nhanh thôi… Đợi anh thêm một tiếng nữa nhé… Ừm, thế nhé.”
Khi Trác Siêu Nhiên cúp máy, bước vào, bác sĩ đã kiểm tra xong vết thương, đang kê đơn thuốc. “Cô ấy không nói được à?”
“Trước đây cô ấy từng chịu một cú sốc, nên bị mất tiếng.”
“Ồ. Cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, ngoài ra có mấy vết xước, cổ tay có chút bầm tím, còn cổ chân…”
“Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?” Trác Siêu Nhiên giả thích
thêm: “Cô ấy chơi piano… Vết thương ở cổ tay không ảnh hưởng tới việc
chơi đàn chứ?”
“Chơi đàn?” Bác sĩ nhìn vào tay Mộc Mộc, “Cô cử động các ngón tay một chút cho tôi xem.”
Cô cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ở cổ tay, động đậy các ngón tay, ngón tay có thể cử động một cách linh hoạt.
“Không bị thương vào gân, sẽ không ảnh hưởng tới việc chơi đàn.” Bác sĩ bỗng
nhiên nhớ ra điều gì đó, khi đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên, anh ta
cố tình nháy mắt với anh: “Này… Cậu hiểu về người ta khá nhiều đấy chứ.”
“Ừm…” Anh cầm lấy đơn thuốc, “Cũng không nhiều lắm.”
Kiểm tra xong xuôi, Trác Siêu Nhiên mua cho cô rất nhiều thuốc, thuốc uống,
thuốc bôi đều có cả. Sau khi dúi túi thuốc vào tay cô, anh còn rút từ
trong ví ra một tấm danh thiếp và toàn bộ số tiền mặt có trong đó, nhìn
độ dày chắc ít nhất cũng phải hơn hai ba nghìn đồng. “Cô cầm số tiền này mà mua chút đồ ăn bổ dưỡng.”
Mộc Mộc mỉm cười, rút tấm danh thiếp từ trong tay anh, chỉ có trời mới biết cô đã muốn có thứ này nhiều thế nào.
“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có in số điện thoại. Nếu có vấn đề gì, cô có thể gọi… à, nhắn tin cho tôi.”
Mộc Mộc lôi tập giấy nhớ ra, viết mấy chữ lên đó rồi đưa cho anh: “Tôi sẽ
giữ lại tấm danh thiếp… Anh có việc bận thì cứ đi trước đi, không cần
phải lo cho tôi nữa.”
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
Bốn năm trước, anh đã hỏi câu này hai lần, cô không trả lời. Bốn năm sau,
câu hỏi tương tự lại được lặp lại, Mộc Mộc ghi rõ địa chỉ nơi ở của mình trên giấy mà không hề do dự.
Giờ đây, cô đã có thời gian, anh
còn chưa có bạn gái, cuộc trùng phùng này, cô không có cách nào thuyết
phục bản thân mình từ bỏ.