Rạng sáng, bầu trời vẫn một màu trắng ởn như bụng cá.
Lại bận rộn suốt cả một buổi tối, Mộc Mộc lim dim đôi mắt, vác mớ tóc rối
bù trên đầu, mơ mơ màng màng đi về nhà, giờ đây, mọi nỗi đau khổi đều
được cô ném lên chín tầng mây, chỉ muốn vùi đầu vào đống chăn trên
giường, đi tìm ông Chu Công để nói chuyện phiếm.
Khó khăn lắm mới về được đến cửa nhà, Mộc Mộc ngáp một cái, mở khóa cửa, chuẩn bị sức
lực để đẩy cánh cửa sắt với những chấn song sắt nặng nề.
Một bóng người cao lớn thẳng tắp bỗng xuất hiện từ phía sau lưng, cô sợ đến nỗi hét lên không thành tiếng.
“Ngày nào em cũng về nhà vào giờ này sao?” Giọng nói điềm đạm, như một lời thăm hỏi xúc động nhất trong giấc mơ.
Cô lập tức ngậm miệng, mở to mắt nhìn bóng người đứng bên cạnh, dưới ánh
sáng mờ ảo, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét khôi ngô tuấn tú
trên khuôn mặt của Trác Siêu Việt.
Mộc Mộc dụi mắt, khẳng định chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, lại tự cấu vào cánh tay mình, rất đau.
Điều chỉnh lại nhịp thở vì quá kích động mà trở nên rối loạn, cô khe khẽ mở
miệng trả lời: “Nhóm nhạc hầu như đều biểu diễn vào buổi tối, thu dọn
xong mọi thứ, phải đến giờ này mới được về.”
“Ở đây tối quá, anh không nhìn rõ em đang nói gì, vào trong nhà nói chuyện đi.” Trác Siêu Việt đẩy cánh cửa sắt ra.
“Ờ.”
Cô mở cánh cửa gỗ bên trong, ánh sáng lọt ra ngoài qua khe cửa vừa được hé mở, vừa hay chiếu lên khuôn mặt Trác Siêu Việt, doi rõ vẻ mệt mỏi…
Mộc Mộc nhất thời trở nên mê muội, chăm chú ngắm nhìn, hoàn toàn quên mất
rằng mình đang chuẩn bị chuyển nhà, đồ đạc mới sắp xếp được một nửa, căn phòng vốn chật hẹp ẩm ướt đang vô xùng lộn xộn, không thích hợp để tiếp khách nam giới.
Vừa bước vào cửa, Trác Siêu Việt bỗng đứng sững
lại trước cửa phòng khách, nếu như một căn phòng nhỏ chưa đầy ba mét
vuông được coi là phòng khách.
Mộc Mộc bỗng bừng tỉnh, nở một nụ cười đáng yêu, bàn chân len lén đá gói băng vệ sinh đang để ở trước cửa ra phía sau chiếc hòm.
Khóe môi anh khẽ động đậy, ánh mắt hướng về phía phòng vệ sinh của cô. Cô
vội vàng lao vào trong đó, kéo chiếc áo ngực và quần lót đang phơi trên ô cửa sổ xuống, nhét vào trong tủ. Trong lúc quay đầu lại, liếc thấy mớ
tóc rối bù của mình trong gương, Mộc Mộc lại khẽ khàng vuốt lại mái tóc, chỉnh trang lại quần áo.
Trác Siêu Việt che miệng hắng giọng, nói: “Thu dọn đồ đạc đi, anh giúp em chuyển nhà.”
“Hả? Nhà em còn mấy ngày nữa mới đến hạn mà.”
“Chỗ này không thể ở được. Anh đã giúp em tìm thấy một nới rất tốt, ăn ở đều miễn phí, nhưng phải đến tháng Chín mới có thể dọn vào được.”
Thời buổi này mà còn có chỗ ăn ở miễn phí ư? Mộc Mộc lộ rõ vẻ khó hiểu. “Chỗ nào vậy?”
“Chỗ mà em muốn tới nhất, đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa, anh sẽ đưa em đi xem. Anh trai anh nói, thời gian này, em hãy đến ở tạm trong căn hộ của anh
ấy, dù sao anh ấy cũng không ở nhà, phòng vẫn để không đó thôi.”
“Hả?”
Chắc là vì tối qua không được ngủ, Mộc Mộc sững sờ hồi lâu mới tiêu hóa được ý mà anh muốn nói. Trác Siêu Việt để cô đến ở nhà của anh, không , là ở tầng trên nhà của anh.
“Không cần đâu.” Mộc Mộc kiên quyết từ chối.
“Anh đã nhận lời với anh ấy sẽ chăm sóc cho em, anh bắt buộc phải chăm sóc
em chu đáo.” Giọng điệu của anh gia trưởng tới nỗi không cho phép người
ta từ chối. “Thu dọn đồ đạc đi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, em yên tâm, trước khi hai người chia tay, anh sẽ tôn kính em giống như tôn kính thánh mẫu Maria vậy.”
Vậy sau khi chia tay thì sao? Cô muons hỏi, song lại không dám hỏi.
Nhưng anh dường như không chỉ biết đọc khẩu hình, mà còn hiểu được cả suy
nghĩ của người khác, “Sau khi hai người chia tay, anh sẽ không gặp em
nữa.”
Trong lúc Mộc Mộc đang suy nghĩ xem phải từ chối như thế
nào, Trác Siêu Việt rảnh rang không có việc gì làm liền đi đi lại lại
trong phòng, ngắm nhìn bức ảnh gia đình đã ố vàn nơi đầu giường của cô,
cầm bông hoa hồng trắng được gấp từ chiếc khăn tay lên, vuốt ve, lại để ý tới chiếc điện thoại cố định trong nhà cô…
Khi ngón tay anh ấn
vào phím ghi âm các cuộc gọi, trong đầu Mộc Mộc như có một tiếng nổ,
muốn lao tới ngăn lại, nhưng không còn kịp nữa.
Giọng nói nhẹ nhàng liến thoắng của Kiều Nghi Kiệt vang vọng trong căn phòng chật hẹp.
“Vụ án này cuối cùng đã kết thúc rồi, ôi, suýt nữa thì lấy mất cả mạng của
anh. Em đoán xem anh thua hay thắng nào?... Đương nhiên là thắng rồi,
chúc mừng bạn trai ưu tú của em đi, lát nữa anh sẽ tới nhà tìm em… Được, cứ quyết định thế nhé, hẹn sáu giờ tối!”
“Em yêu, ngủ dậy chưa?
Sao không trả lời tin nhắn của anh, vẫn đang giận phải không? Anh xin
hứa với em, lần sau tuyệt đối sẽ không để em xem những bộ phim mang tính khêu gợi như vậy với anh nữa.”
“Là anh, bạn trai của em đây, mau dậy đi, trang điểm đẹp một chút, nửa tiếng nữa anh sẽ tới. À… Không cần chuẩn bị bữa trưa đâu nhé, anh đã mua món bánh pizza mà em thích ăn
nhất rồi.”
Trong lúc Trác Siêu Việt lắng nghe các cuộc điện thoại gọi đến, khuôn mặt khôi ngô tuấn
tú sa sầm ảm đạm đến nỗi không thể nào miêu tả nổi. Anh bước tới bên cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường
cong đáng sợ, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm gãy cổ cô.
Mộc Mộc bất giác sờ tay lên cô mình, lùi lại phía sau, tới khi cơ thể ép sát vào tường.
“Anh cho em ba phút để giải thích.” Anh nói qua hàm răng nghiến chặt. Thần
thái đó, giọng điệu đó, còn cả khí thế hung dữ chèn ép người khác đó
khiến Mộc Mộc bỗng nhiên có cảm giác anh không phải em chồng, mà chính
là chồng của cô.
“Thực sự không như anh nghĩ đâu, anh ấy là luật
sư bào chữa của em, đã từng giúp đỡ em rất nhiều.” Cô giải thích một
cách lộn xộn không đầu không cuối: “Cũng không biết tại sao lại thích
em, sau khi em ra tù, anh ấy bắt đầu theo đuổi em. Nhưng em chưa từng
nhận lời anh ấy, thật đấy!... Trong tim em chỉ có…”
Mộc Mộc nuốt nước bọt, nuốt luôn cả chữ “anh” sau đó vào bên trong.
Sắc mặt anh dịu đi một chút, nắm đấm cũng nới lỏng hơn nhiều. “Thật không?”
Cô cuống quýt gật đầu, cầm điện thoại mở những tin nhắn đã gửi cho Kiều
Nghi Kiệt, “Anh xem, trong này có rất nhiều tin nhắn em đã từ chối anh
ấy.”
Anh cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô. “Ừm, đi thu dọn đồ đạc đi.”
Vừa trải qua nỗi sợ hãi tột độ, Mộc Mộc ủ rũ đi thu dọn đồ đạc, đến khi
xong xuôi, Trác Siêu Việt một tay xách chiếc va li quá khổ của ôc, một
tay xách chiếc túi du lịch to đùng, chuẩn bị bước ra ngoài, cô mới tỉnh
ngộ. Cô còn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên đi theo anh hay không.
“Hay là đẻ em đi thuê nhà nghỉ nhé!”
Anh bịt tai không thèm nghe, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt về phía
tủ đựng đồ vặt vãnh trong nhà vệ sinh, “Anh mang đồ ra xe, em xem còn
quên thứ gì không…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộc bỗng đỏ ửng,
luống cuống lôi bộ đồ lót màu trắng trong ngăn tủ ra nhét vào một chiếc
túi, đuổi theo sau.
“Em có một người bạn, nhà cũng ở gần đây, anh đưa em tới nhà chị ấy nhé!” Mộc Mộc vẫn không thôi đề nghị.
Trác Siêu Việt liếc nhìn cô một cái, lông mày khẽ nhướng lên, nở một nụ cười đầy cám dỗ: “Em sợ anh có ý đồ không tốt hay là sợ không làm chủ được
bản thân?”
“Không phải.” Giọng nói của Mộc Mộc lộ rõ vẻ yếu ớt,
khe khẽ trả lời: “Là, Siêu Nhiên… Anh ấy đối với em quá tốt, em không
muốn phụ tấm lòng của anh ấy.”
“Vậy thì hãy thoải mái ở bên anh ấy đi, hãy thử coi anh như một người bạn, hoặc một người thân.”
“Anh cảm thấy có thể ư?”
“Không thử sao biết được là không thể? Anh đã nghĩ rồi, chúng ta thử chung
sống một thời gian, nếu em có thể dứt lòng với quá khứ, thì hãy vui vẻ ở bên anh trai anh, nếu em không làm được, em chia tay với anh ấy cũng
chưa muộn…”
Cô cuối cùng đã hiểu được mục đích của anh. Chăm sóc
cô, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, anh muốn cho cô cơ hội chung sống
với anh, xem cô rốt cuộc có thê dứt lòng với quá khứ được không.
“Anh làm vậy là vì Siêu Nhiên, đúng không?” Cô lặng lẽ nhìn anh. “Anh cho
rằng chỉ cần em có thể dứt lòng với quá khứ, em sẽ có thể tiếp nhận anh
ấy, đúng không?”
Im lặng, đó là câu trả lời của anh dành cho cô.
“Vậy anh có bao giờ nghĩ ràng, ngộ nhỡ sau khi chúng ta sớm tối ở bên nahu, em lại càng yêu anh hơn, thì phải làm thế nào?”
Trác Siêu Việt nhướng mày, vẻ mặt như cười mà lại không phải cười. “Có thể, ở bên anh ba ngày, em sẽ ân hận vì đã quen biết anh, chỉ muốn lập tức sà
vào vòng tay cảu anh ấy.”
Có thể lắm chứ, đây là một thế giới có quá nhiều điều “có thể”, chưa thử qua, ai biết được kết quả sẽ như thế nào.
“Cho bản thân em một cơ hội, cũng là cho anh ấy một cơ hội đi.” Giọng nói
của anh thiết tha, chân thành hiếm thấy. “Như vậy mới công bằng với anh
ấy.”
Mộc Mộc suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, ngả lưng vào thành ghế mềm mại.
Cho Trác Siêu Nhiên một cơ hội, cô có thể thật sự bước ra khỏi “tình yêu
trong mộng tưởng” do bản thân mình dựng lên, bắt đầu một giai đoạn tình
cảm thật sự mới với Trác Siêu Nhiên.