“Em có thể nghe được, sao không nói được?” Trác hỏi cô.
Mộc Mộc chậm rãi viết lên tờ giấy in hoa văn màu vàng: “Em đã phải chịu một cú sốc… Sau đó em không thể nói được nữa.”
“Dây thanh đới bị tổn thương ư?”
“Không, bác sĩ nói đó là do vấn đề tâm lý của em.”
“Là trở ngại tâm lý?” Vì những âm thanh xung quanh quá ầm ĩ, anh không thể không ghé sát vào tai cô mỗi khi hỏi.
Đúng vậy, trở ngại tâm lý.
Mộc Mộc cúi đầu, nhớ tới cảnh tượng đáng sợ đó, đôi mắt bố mở to hoảng hốt, cơ thể đầy máu, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh, mùi máu tanh nồng
xộc vào bịt kín cổ họng cô.
Cô lao tới bên điện thoại, bấm số
120, nghe thấy đầu dây bên kia có người hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô
muốn nói, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra thành
tiếng. Cô chỉ có thể mở to mắt, trừng trừng nhìn bố ngã vật xuống trước
mặt mình, máu vẫn không ngừng tuôn chảy, nhuộm đỏ cả chiếc áo phông kẻ
của ông, tràn ra cả nền gạch trắng…
Cô giữ điện thoại trong tay, dùng hết sức để lay gọi mẹ, hy vọng mẹ có thể nói được, nhưng người mẹ còn cứng đờ hơn cả người bố.
Thấy cô không nói gì, Trác lại hỏi: “Em đã trải qua cú sốc gì? Nói ra thử xem, để xem anh có thể giúp em được không.”
Mộc Mộc như bị mê hoặc, đờ đẫn viết lên giấy: “Bố em chết rất thảm, máu
tuôn xối xả, trong miệng em chỉ dội lên mùi tanh của máu…”
Đến khi ý thức được mình đang viết gì, cô vội vàng dùng bút gạch bỏ, biến các con chữ thành một mớ chằng chịt.
Nhưng anh đã kịp đọc được. “Máu tuôn xối xả? Là do tai nạn xe, hay là…”
Những ngón tay đang cầm bút của Mộc Mộc càng lúc càng trở nên trắng bệch.
Thấy cô không muốn nhắc đến, Trác cũng không truy hỏi, chuyển sang chủ đề khác: “Em cần năm vạn đồng để làm gì?”
Mộc Mộc không muốn lừa dối anh, nên thành thật nói: “Em muốn cứu mẹ em, bố
em đã không còn nữa rồi, em không muốn nhà tan cửa nát…”
Anh trở
nên yên lặng, đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn những con
chữ trên giấy, một lúc lâu sau, anh mới chịu rời mắt, nhìn sang bao
thuốc lá thơm trên bàn.
Trong quán bar có đầy đủ ngũ độc[1] như
Lạc Nhật, khói thuốc độc hại đã sớm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong
quán, nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi cô: “Xin lỗi, em có phiền không nếu
anh hút một điếu thuốc?”
Cô rút một điếu trong bao thuốc ra đưa cho anh, rồi cẩn thận châm lửa giúp anh.
Trong làn khói uốn lượn, ánh mắt Trác nhìn cô càng trở nên sâu thẳm, khác hẳn hình ảnh trêu đùa cô ban nãy. “Xin lỗi, anh không biết em…”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Anh đồng ý cho em mượn tiền, em đã rất cảm kích rồi.”
“Anh còn có thể làm gì giúp em không?”
Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Gần đây tâm trạng của anh không tốt.” Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ lâu. “Tại sao vậy?”
Dường như không thể ngờ rằng cô lại hỏi một câu như vậy, anh không giấu nổi
vẻ ngạc nhiên. “Sao em biết tâm trạng của anh không tốt?”
“Anh
không biết hút thuốc…” Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với những người
hút thuốc, tư thế và thần thái của anh khi hút thuốc rõ ràng là người
mới tập, rất đẹp, rất lạnh lùng, nhưng không có sự thèm muốn mãnh liệt
với chất nicotine, “Ở độ tuổi này của anh, chắc không phải do muốn nổi
loạn nên mới học hút thuốc đấy chứ?”
“Em thấy ở độ tuổi này của anh sẽ vì điều gì mà học hút thuốc?”
“Trống trải, hoặc gặp thất bại?”
“Em rất hiểu người khác.” Trác không hề phủ nhận, hít một hơi thuốc dài,
hỏi cô: “Có một loại cảm giác như thế này, không biết em có hiểu được
không? Em có một ước mơ, tất cả mọi người đều cho rằng em không thể thực hiện được, nhưng em luôn rất cố gắng chứng minh cho họ thấy rằng em có
thể. Cuối cùng… em thất bại.”
Mộc Mộc cắn quản bút, ngây người hồi lâu mới đặt bút viết.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ghé sát lại gần cô, chăm chú nhìn từng nét chữ hiện ra dưới ngòi bút trên tay cô.
“Có thể em không hiểu được cảm giác đó, nhưng em cũng có một ước mơ, em
muốn thi vào Học viện Âm nhạc. Em luôn rất cố gắng, từ nhỏ tới lớn, ngày nào em cũng ở nhà học bài, luyện đàn, luyện hát, chưa bao giờ bỏ đi
chơi. Ai cũng nói em có thể thực hiện được ước mơ đó, cô giáo của em còn khuyên em nên thi vào Học viện Âm nhạc Trung ương. Bố em đi khắp nơi
nhờ mọi người tìm cho em một giáo viên dạy piano cực giỏi. Cô giáo dạy
piano cũng nói em nhất định sẽ thi đỗ. Nửa năm nữa em sẽ phải thi đại
học rồi, nhưng em không còn cơ hội nữa.”
Cô còn chưa viết xong, anh đã ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Em thôi học rồi.”
“Thôi học? Cho dù nhà em đã xảy ra chuyện gì, em cũng không nên bỏ mặc bản
thân. Nếu bố em dưới suối vàng biết em bỏ kỳ thi đại học, ngày nào cũng
cam tâm sa đọa ở những nơi như thế này, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Cô biết…
Nếu bố dưới suối vàng biết được những việc bây giờ cô đang làm, ông sẽ đau
lòng biết bao. Nhưng cô không còn cách nào khác, lẽ nào cứ giương mắt
lên nhìn mẹ chết?
Lúc còn nhỏ tuổi chưa biết gì, cô thường thầm
oán trách sự hà khắc, nghiêm minh của mẹ, bây giờ, cô mới chợt hiểu ra,
hạnh phúc là một báu vật rất mong manh, nếu không cẩn thận, nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh, rất khó khôi phục lại.
Cô đờ đẫn lắc đầu: “Em không còn cách nào khác, đây là số phận của em… Em đành cam chịu thôi.”
“Em cam chịu số phận?” Anh thở dài: “Anh không nghĩ em là một cô gái có thể cam chịu số phận.”
Cô cười đau khổ, nhìn ra màn đêm trống trải bên ngoài, trời đất mênh mông
được rọi sáng bởi những ánh đèn neon nhấp nháy mới đẹp làm sao!
Qua đêm nay, không biết cô có còn cơ hội được nhìn thấy thành phố xinh đẹp
này, được gặp lại người đàn ông khiến trái tim cô rung động này nữa hay
không… Nếu có thể, cô rất muốn lại được hát một bài – đó là ca khúc Gặp
gỡ mà cô yêu thích nhất.
Có thể, cô không còn cơ hội nữa.
Bỗng nhiên, một chiếc khăn tay màu trắng từ đâu xuất hiện, đung đưa trước
mắt cô, cô liếc nhìn, trong nháy mắt, chiếc khăn tay đã biến thành một
bông hồng trắng.
“Tặng em.”
Cô sửng sốt nhìn bông hồng
trắng trong tay anh, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa hồng trắng từ
một người đàn ông, lại còn bằng cách thức đặc biệt như vậy, và quan
trọng nhất, đó lại là người đàn ông mà cô cảm mến.
“Thế giới này
không phải là không có kỳ tích, còn để xem em có thể tạo nên kỳ tích hay không…” Ánh mắt kiên định của anh chân thành biết bao. “Hãy tin anh,
chỉ cần em không từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của em.”
Những giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt như thủy triều dâng, cô gục lên vai anh, khóc không thành tiếng.
Anh lại gỡ bông hồng trắng thành chiếc khăn tay, khẽ khàng giúp cô lau nước mắt.
Những ngón tay của anh thật quá đỗi dịu dàng, khiến cô có cảm giác như vừa
nhìn thấy một mặt nước trong xanh giữa sa mạc mênh mông, chỉ muốn đắm
mình trong đó, cho dù có bị chết chìm cũng mặc.
Khoảnh khắc đó, cô thật sự tin rằng thế giới này có kỳ tích – người đàn ông trước mặt chính là kỳ tích của cô.
Bắt đầu từ đêm nay, vận mệnh của cô sẽ thay đổi nhờ anh.
Tiếng chuông báo có tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Mộc Mộc lưu
luyến ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, cố ý quay người lại để anh
không nhìn thấy tin nhắn lúc cô mở nó ra xem.
Màn hình hiển thị
tin nhắn đến từ luật sư
Kiều, cô mở tin nhắn ra, nội dung rất đơn giản:
“Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, tám giờ sáng mai, hãy tới văn phòng
của tôi.”
Mộc Mộc liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, chín giờ
mười lăm, điều đó có nghĩa là cô chỉ còn lại chưa tới mười một tiếng
đồng hồ.
Cô cười đau khổ, tại sao cô chỉ còn lại mười một tiếng
đồng hồ, tại sao lại cho cô trải qua cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mà ngắn ngủi với người cô yêu mến, sau đó để cô đối mặt với sự biệt ly…
“Sao thế?” Anh hỏi nhỏ.
Mộc Mộc lắc đầu, những ngón tay run run đánh chữ: “Được.” Cố gắng ấn nút gửi tin nhắn đi.
Cô nâng ly rượu trước mặt lên, một hơi uống cạn. Chất lỏng màu hổ phách
vừa trôi vào miệng, mang theo vị chua chua, tiếp đó là một mùi vị nồng
đậm như lửa đốt. Trước đây cô rất ghét uống rượu, đặc biệt là khi người
ta bê rượu tới cho cô, cô luôn nghĩ rằng trong ly rượu đó đã bỏ sẵn
thuốc độc, mỗi người bọn họ đều muốn hại chết cô.
Giờ đây, cô lại có ý muốn hại chết chính mình, như vậy, cô sẽ không phải đối mặt với bất cứ điều gì nữa.
Uống hết rượu của mình, cô lại nâng ly rượu của anh lên, nhưng bị anh ngăn
lại giữa chừng. “Một cô gái ngoan sẽ không uống rượu.”
“Một cô gái ngoan sẽ không bán mình.” Vì vậy, cô không phải là một cô gái ngoan.
“Em…” Anh bị cô làm cho tức đến nỗi không thể thốt nên lời.
Mộc Mộc đột nhiên nhào vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lồng
ngực, đôi tay siết chặt vòng eo của anh. Cô không có bất cứ mộng tưởng
xa vời hay mong ước cao sang gì, chỉ muốn mượn chút hơi ấm trên người
anh để không còn cảm thấy lo sợ nữa.
Anh chậm rãi giơ tay lên,
khẽ khàng đặt lên lưng cô, vỗ về an ủi tấm lưng đang run lên bần bật ấy: “Hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Cô lắc
đầu, càng ôm anh chặt hơn. Nếu có thể nói được thành lời, cô thật sự có
rất nhiều điều muốn nói, cô muốn nói với anh: “Em sợ, sợ chiếc còng số
tám lạnh lẽo, sợ căn phòng thẩm vấn tối tăm của sở cảnh sát, sợ cánh cửa sắt và những chấn song trong nhà lao giam cầm cả cuộc đời… Em mới mười
bảy tuổi, em không làm sai điều gì, em không muốn vào trong nhà ngục tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời… Em cũng sợ rằng sau này sẽ không còn
được gặp anh, anh là mối tình đầu của em, em còn chưa nói tên em cho anh biết, cũng chưa được hẹn hò, đi xem phim, đi chơi ở các trung tâm vui
chơi giải trí cùng anh…”
Nhưng, cứ cho là cô nói ra rồi thì sẽ thế nào? Anh không thể giúp cô được.
Trác hít thở rất sâu, vầng trán bất giác nhăn lại, bàn tay đang đặt trên
lưng cô cũng dần co lại thành nắm đấm. Mộc Mộc không thể ngờ rằng, sự
run rẩy, hoảng sợ và nỗi khổ khó diễn tả bằng lời của cô khiến một người đàn ông từ trước tới giờ vẫn tự cho mình là nhất trên đời lại cảm nhận
được dư vị bất lực một cách sâu sắc đến vậy.
Chiếc điện thoại để
trên quầy bar không ngừng rung lên, phát ra những tiếng ù ù, ánh mắt
Trác liếc nhìn chiếc điện thoại, nhưng bàn tay đang ôm cô vẫn không hề
động đậy.
Chuông điện thoại vang lên ba lần liên tiếp, mãi tới
khi Mộc Mộc buông tay ra, anh mới bắt máy, giọng nói khản đặc: “Cậu đứng ở cửa đợi tôi, tôi sẽ ra tìm cậu.”
Sau đó, anh vỗ vỗ lên vai cô: “Em đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Cô gật đầu, dõi theo bóng dáng của Trác len lỏi giữa đám đông, cuối cùng
biến mất phía ngoài cửa, không còn nhìn thấy nữa. Cô lại nâng ly rượu
lên, tiếp tục uống.
Nhân viên phục vụ rượu tại quầy bar nãy giờ
vẫn đứng một bên, yên lặng quan sát, cuối cùng cảm thấy không thể đứng
nhìn như vậy nữa, cất lời khuyên nhủ cô: “Này, đừng uống nữa, cô say
rồi…”
Cô lắc đầu, khăng khăng dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên quầy rượu, bảo anh ta mang rượu tới.
“Không được, cô thật sự không nên uống nữa, cẩn thận kẻo bị đàn ông lừa gạt.”
Cô mỉm cười viết lên giấy: “Tôi thích anh ấy, tôi tự nguyện!”
“Cô thích anh ta, anh ta chưa chắc đã thật lòng với cô. Đàn ông mà… Sau khi chơi xong, ngay cả tên cô có thể anh ta cũng không còn nhớ.”
Cô cười đau khổ, cô vốn cũng không muốn nói cho anh biết tên của cô.
Một túi giấy được đặt lên bàn, món đồ đựng trong đó vuông thành sắc cạnh,
không cần nhìn cũng có thể đoán được đó là năm vạn đồng tiền mặt mà cô
cần.
Cô lo sợ nhìn anh một cái, lại liếc trộm những người xung
quanh, trong lòng thầm cầu trời khấn Phật, hy vọng anh sẽ không yêu cầu
cô phải trút bỏ quần áo ngay trước mặt mọi người.
Anh không nói gì, chỉ hất hàm về phía những đồng nhân dân tệ, mỉm cười với cô, ý đồ không cần nói cũng đủ hiểu.
Cô dày mặt giả bộ ngây ngô, nở một nụ cười vô tội với anh: “Cảm ơn, đợi khi có tiền em nhất định sẽ trả cho anh.”
Anh cũng cười, vừa mở miệng định nói, cô lại vội vàng viết: “Em hơi đói, em vẫn chưa ăn cơm.”
Để tăng thêm sức thuyết phục, cô cố ý ôm bụng, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.
“Chưa ăn tối mà uống nhiều rượu mạnh như vậy, em còn cần đến dạ dày nữa không hả?”
Cô đang định cầm cây bút lên để giải thích, anh đã giật lấy nó và tờ giấy, kéo tay cô, thanh toán rồi rời khỏi đó.
Lòng bàn tay của Trác rất to, rất khỏe, cũng rất ấm áp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã hoàn toàn nằm gọn trong đó.
Lần đầu tiên được đàn ông dắt tay, Mộc Mộc ít nhiều cũng có chút xấu hổ và
vui mừng, len lén liếc nhìn biểu hiện của anh, trên khuôn mặt anh không
hề có chút ngại ngùng, như thể đang dắt tay một người yêu lâu năm vậy.